Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến tận khi Tư Viện được tháo khăn trùm đầu xuống, cô mới phát hiện ra cô bị đưa đến một nơi âm u, bóng đèn trên trần nhà lắc lư qua lại khiến cô hoa cả mắt.

“Các anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?”

Tư Viện nhìn hai người đàn ông xa lạ trước mắt, bọn họ có làn da đen cao lớn, tóc tai thì dựng đứng. Trông hai người đàn ông này là biết chẳng hề dễ chọc, e là cô không đánh lại được bọn họ.

“Cô rất thông minh, không liều lĩnh đánh nhau với bọn họ. Chỉ cần một người thôi cũng có thể đánh gãy chân cô.”

Một giọng nữ vang lên từ phía cửa, Tư Viện quay đầu nhìn lại. Cô ta có đôi mắt xanh biếc, mái tóc vàng óng, đôi môi đỏ tươi, trên người mặc bộ đồ Chanel thanh lịch, đi đôi giày cao gót màu đỏ, thướt tha bước đến trước mặt cô.

Cô ta vừa lại gần, Tư Viện không khỏi hắt xì một cái, trên người cô ta có một mùi hương kỳ lạ. Nó giống như có mùi gì đó trộn lẫn với mùi nước hoa và nó quá nồng khiến Tư Viện cảm thấy khó chịu.

Phản ứng của Tư Viện khiến ánh mắt Isabella trở nên lạnh lẽo, cô ta bước đến trước mặt Tư Viện nâng cằm cô lên đánh giá, cười nói: “Cũng có vài phần nhan sắc, khó trách Ôn Đình Sơn lại nhớ mãi không quên nhất định phải kết hôn với cô. Có điều cũng chỉ là có vài phần tư sắc mà thôi, so với con ngốc Mễ Lạc kia thì cũng chẳng khá hơn, sao Ôn Đình Sơn lại không phải cô thì không thể?”

Tư Viện vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô là Isabella? Cô biết Mễ Lạc?”

Isabella phất tay lập tức có người đặt một cái ghế phía sau cô ta.

Cô ta ngồi xuống bắt chéo hai chân, cô ta lấy một điếu thuốc lá ra người phía sau lập tức châm lửa cho cô ta.

Không thể không nói, Isabella thật sự rất quyến rũ.

Một động tác đơn giản như hút thuốc cũng đủ hút hồn người khác.

Isabella nhả ra vòng khói, nói: “Đương nhiên là biết, con ngốc đó đầu óc chỉ toàn là dối trá lừa gạt, luôn luôn muốn kiếm lợi ích từ đám đàn ông bằng túi da bên ngoài. Đáng tiếc, chí lớn nhưng tài mọn lại còn là một kẻ lòng tham không đáy, Ôn Đình Sơn coi thường ả ta. Ả ta còn ngớ ngẩn nghĩ rằng là vì cô cho nên Ôn Đình Sơn mới chướng mắt ả ta. Cho nên muốn dồn cô vào chỗ chết tận hai lần.”

Isabella như nghĩ tới gì đó nhếch miệng cười nhạo: “Thấy ả ta nỗ lực như vậy, tôi đương nhiên sẵn sằng cho ả ta cơ hội. Tôi đã chuyển hóa ả ta thành ma cà rồng để ả ta tiếp tục quấn lấy Ôn Đình Sơn. Ngược lại ả ta làm thật tốt, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, cả hai lần đều muốn tìm một đám đàn ông tới để luân gian cô.”

Nói đến đây, Isabella nhìn Tư Viện đầy khinh thường: “Thật sự là một kẻ thiểu năng, đàn ông như Ôn Đình Sơn nếu anh ta đã nhìn trúng cô thì dù cô có ngủ với 100 thằng đàn ông khác, anh ta cũng sẽ không để ý. Mễ Lạc lại luôn cho rằng, nếu cô bị luân gian thì Ôn Đình Sơn sẽ không còn thích cô nữa, đúng là ngu xuẩn.”

Trong lúc nhất thời Tư Viện không biết phải nói gì, cô không biết nên cảm ơn cô ta vì đã coi trọng mình hay là nên cảm ơn cô ta vì đã nể trọng Ôn Đình Sơn!

“Cô bắt tôi đến đây rốt cuộc muốn làm gì? Cô muốn dùng tôi để uy hiếp Ôn Đình Sơn?”

“Tất nhiên không chỉ có thế.” Móng tay được sơn đỏ thẫm của Isabella khẽ búng búng tàn thuốc, “Tôi nghe nói cô là dược tang, máu của cô là linh đan diệu dược đối với ma cà rồng. Đồ tốt như vậy, Ôn Đình Sơn lại chiếm cho riêng mình thì đâu có được. Đồ tốt là phải chia sẻ với mọi người.”

Ánh mắt đói khát khủng bố của Isabella khiến đôi mắt của cô ta trở nên vô cùng đáng sợ.

Tư Viện khẽ cắn môi: “Thế ra cô chỉ muốn hút máu thôi, phải không? Tôi ngoan ngoãn phối hợp là được rồi. Việc gì mà phải mất công như vậy, tôi còn tưởng rằng cô muốn mạng tôi.”

Isabella nghe thế thì bật cười: “Tôi coi như đã hiểu được vì sao Ôn Đình Sơn lại thích cô rồi, co được dãn được cũng coi như là có chút thông minh. Được rồi, nể tình cô thú vị như vậy tôi tạm thời để cô sống thêm mấy ngày nữa. Đến lúc tôi dụ được Ôn Đình Sơn tới đây, tôi sẽ rút cạn máu của cả hai cho hai người lên đường cùng nhau để hai người không cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền.”

Tư Viện thật sự bất lực, con mụ điên này lại còn biết hoàng tuyền của Trung Quốc.

“Trước lúc đó, tôi muốn thử xem máu dược tang có thật sự như lời đồn hay không đã.”

Nói xong cô bước lại gần Tư Viện kéo tóc cô ép cô nghiêng đầu lộ cần cổ, sau đó cô ta hé miệng cắn phập xuống.

Tư Viện hét lên một tiếng vì đau đớn, ngay sau đó liền cắn răng chịu đựng, không phát ra âm thanh nào nữa.

Ánh mắt Isabella nhìn cô lạnh băng giống như một con rắn độc, cô ta hút máu một lúc lâu mới chịu buông ra.

Cô ta còn liếm sạch máu trên cổ Tư Viện, ngay cả chút máu dính trên môi cô ta cũng không bỏ qua.

Isabella thở dài thỏa mãn một hơi: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Ôn Đình Sơn lại yêu cô? Hương vị này ngay cả tôi cũng sẽ yêu. Trông coi cô ta cho tốt, đừng để cô ta bị thương, cho ăn uống ngon một chút.”

Ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn Tư Viện: “Tôi muốn cô tận mắt nhìn thấy Ôn Đình Sơn chết.”

Isabella cười lớn tiếng rồi rời đi, hai tên vệ sĩ tiến vào kéo Tư Viện ra ngoài.

Tư Viện nhìn bức tường sơn trắng bên ngoài cực kỳ giống kiến trúc trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.

Cô bị kéo tới một gian phòng, bọn họ ném lên trên ghế.

Tư Viện bị trói chặt không thể động đậy, cô vừa ngẩng đẩu đã gặp lại người quen cũ.

Cô không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gặp lại giáo sư Hồ trong tình huống như này. Giáo sư Hồ không biểu cảm bước tới trước mặt Tư Viện giống như không hề quen biết cô.

Ông ấy túm lấy tay cô rút một xilanh máu, sau đó quay lại bàn thí nghiệm bắt đầu làm thí nghiệm.

Tư Viện chuyển con ngươi xem xét xung quanh, cô phát hiện trong phòng thí nghiệm này có vài bể nước thủy tinh lớn.

Có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú với mái tóc xám trắng bị ngâm ở trong bể nước, miệng còn cắm ống thở.

Anh ta là ai?

Tư Viện đang nghi ngờ không hiểu anh ta là ai thì cửa lại được mở ra lần nữa, cô lại gặp được một người quen khác.

Angus cả người héo rũ bị kéo vào, anh ta mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng bị khóa ngồi trên ghế, vừa hay đối mặt với Tư Viện.

Tư Viện ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Angus nhìn thấy Tư Viện cũng rất ngạc nhiên, ngay sau đó liền mắng, “Tên khốn Ôn Đình Sơn có thể mà cũng không bảo vệ được cô! Tôi còn tưởng anh ta có nhiều bản lĩnh thế nào!”

Tư Viện bất lực, lúc này rồi mà anh ta còn không quên đạp Ôn Đình Sơn một cái.

Cô không chịu được nên nói: “Ôn Đình Sơn có bảo vệ được tôi hay không đó là chuyện của anh ấy. Còn anh với Isabella không phải là người yêu cũ sao? Sao cô ta lại bắt anh vào đây còn khiến anh thành thế này.”

Angus nghe vậy cũng không tức giận, anh ta cười ha hả: “Còn thế nào nữa, chẳng qua là chồng cô nói đúng, quả thật tôi đã yêu phải một mỹ nhân rắn rết. Cô ta không chỉ muốn mạng tôi mà còn muốn mạng của tất cả ma cà rồng.”

Anh cười lên rất đẹp trai lại có chút bi thương.

Tư Viện không kích thích anh ta nữa, Angus lại tự nói. “Cô biết trong bình kia là ai không?”

Tư Viện lắc đầu, tất nhiên là cô không biết rồi.

Angus nói: “Anh ta có một cái tên huyền thoại, Nikolai.”

Tư Viện ngạc nhiên, đó không phải là tên của thuỷ tổ ma cà rồng trong truyền thuyết sao? Anh ta thế mà lại bị nhốt trong một bể nước trong phòng thí nghiệm.

Tư Viện cảm thán: “Anh ta là tổ tiên chung của các anh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK