Tư Viện nghiêng đầu sang một bên, trong lúc vô tình cô nhìn thấy đống quần áo Ôn Đình Sơn cởi ra vứt trên đất.
Nút áo trên cổ tay áo có hoa văn rất quen mắt. Là gia huy của tộc ma cà rồng.
Tư Viện kinh sợ buột miệng thốt ra, “Anh là ma cà rồng?”
Ôn Đình Sơn bật cười, gạt đi những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi dính lên thái dương cô, nửa người dưới vẫn không ngừng thọc vào rút ra, ngữ khí có thêm vài phần tán thưởng.
“Tôi còn cho rằng phải mất thêm thời gian em mới nhận ra điều đó.”
Tư Viện rốt cuộc đã hiểu vì sao Ôn Đình Sơn lại cứ dây dưa với cô không bỏ.
Nếu nói máu cô có có lực hấp dẫn đối với các yêu thú khác thì nó lại có một lực hấp dẫn trí mạng đối với ma cà rồng.
Bản thân cô từ ngoại hình cho đến tính nết không có một điểm nào quá là nổi bật sáng chói, cô cảm thấy cô không có đủ sức hút với Ôn Đình Sơn.
Cho nên từ đầu tới cuối cái người đàn ông này muốn đều là máu của cô.
Những nghi hoặc bấy lâu nay đã có được lời giải đáp, nội tâm Tư Viện cảm thấy thanh thản.
Ôn Đình Sơn ra sức rong ruổi trên người cô, anh cảm thấy chơi cô thế nào cũng không đủ.
Rõ ràng người dưới thân anh đang thất thần suy nghĩ nhưng anh lại không thể nghe được nội tâm cô nghĩ gì.
Ôn Đình Sơn cảm thấy hoang mang, lần đầu tiên có thể nói là trùng hợp, lần thứ hai xảy ra tình trạng này chắc chắn là có lý do.
Nhưng cũng không sao, cho dù không nghe thấy thì cũng không ngăn được việc anh nắm chắc người phụ nữ này trong tay.
Ôn Đình Sơn giày vò cô nguyên một ngày, Tư Viện cũng nhận rõ hiện thực, cô từ bỏ kháng cự, tùy ý anh đùa nghịch.
Cũng may tên biến thái này không có ý định qua đêm ở đây.
Anh tắm rửa qua một lần, lúc bước ra anh đã lại áo mũ chỉnh tề.
Ôn Đình Sơn nhìn xung quanh gian phòng chỉ rộng bằng gian phòng dành cho người giúp việc, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên người Tư Viện đang nằm bất động trên giường. Anh ra lệnh bằng một giọng điệu ghét bỏ: “Nếu em nhất quyết ở đây, tôi cũng không ép em quay về nhưng ngày mai phải quay lại đi làm.”
Tư Viện quay lưng về phía anh, thật sự cô không còn sức lực để để ý tới anh.
Ôn Đình Sơn lại không cho phép người khác làm lơ mình, anh xoay người cô lại thấy Tư Viện đang tức giận, mỉm cười nói: “Sao thế, giận rồi?”
Tư Viện nhìn anh không nói gì, Ôn Đình Sơn lại nói. “Nếu ngày mai em không đi làm, tôi đành phải đích thân tới mời em. Nếu tôi đến, chỉ sợ em lại không xuống được giường.”
Tư Viện nằm trong bóng tối bắt đầu suy nghĩ cách để đánh bại đối thủ.
Nhất định phải biết rõ đối thủ là người như thế nào, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nếu trước mắt đã không thể chạy trốn thì cô nên ngủ đông một thời gian, chắc chắn cô sẽ có thể tìm ra được cơ hội chạy trốn.
Trong lòng cô bừng cháy lên ngọn lửa chiến đấu, cô không hề trốn tránh nữa cô sẽ xuất hiện ở công ty một cách đàng hoàng.
Thư ký Trương cười toe toét khi nhìn thấy cô đi làm lại, trong lòng cảm thấy hình như cô đã khác trước.
“Chào buổi sáng thư ký Trương, bánh mì tôi mới mua, anh ăn thử không?”
Thư ký Trương liếc nhìn thang máy rồi kéo cô đến phòng trà nước, nhỏ giọng hỏi: “Ôn tiên sinh đến tìm cô rồi, đúng không?”
Tư Viện cười khẽ: “Thư ký Trương biết không ít nhỉ.”
Thư ký Trương chỉ chỉ vào cổ cô dặn dò: “Có lẽ cô nên đến toilet phủ thêm lớp phấn nền.”
Tư Viện không trả lời anh ấy, cô nhìn chằm chằm vào nút áo trên cổ tay anh ấy, mở miệng hỏi, “Anh cũng là ma cà rồng.”
Thư ký Trương bất ngờ nhưng không nói gì, thái độ của anh coi như cam chịu.
Tư Viện dở khóc dở cười, thắc mắc hỏi: “Trong tòa nhà này có phải chỉ có mình tôi là người, đúng không? Những người còn lại là yêu thú hay là ma cà rồng?”
Nếu là như thế, khác gì ném cô vào giữa bầy sói đói khát.
Thư ký Trương cười khổ lắc đầu, gương mặt tuấn tú đẹp trai bất đắc dĩ nói: “Chỉ ở trong văn phòng này thôi. Có điều cô yên tâm, cô là người của Ôn tiên sinh, nếu như ngài ấy không đồng ý thì không ai dám động vào cô đâu.”
Tư Viện lập tức phản bác: “Nhưng vẫn có không ít yêu thú tới tìm tôi đâu.”
Thư ký Trương vội trấn an cô: “Đám yêu thú muốn tìm cô còn nhiều gấp bội số lượng cô đã gặp phải. Phần lớn đều bị Ôn tiên sinh xử lý rồi, cô không cần phải quá lo lắng. Hơn nữa tôi còn nghe nói, có một số yêu thú sau khi uống thử máu của cô lại xuất hiện phản ứng xấu, trường hợp nghiêm trọng nhất còn phải nhập viện. Tôi nghĩ hiệu quả dược tang của cô không lợi hại giống như trong truyền thuyết.”
Lời nói của anh ta khiến Tư Viện nhớ tới một chuyện: “Yêu thú khác uống máu tôi đều xuất hiện phản ứng xấu nhưng tôi thấy Ôn Đình Sơn lại rất hưởng thụ. Có phải là do ma cà rồng các anh khác với yêu thú bình thường không?”
Thư ký Trương lắc đầu, “Tôi cũng không biết rõ ngọn nguồn. Có lẽ chỉ có Ôn tiên sinh mới biết rõ mọi chuyện.”
Tư Viện lại cười nhạo một tiếng, “Anh có muốn thử máu tôi không? Có lẽ sau khi thử anh sẽ có thể biết được câu trả lời.”
Tư Viện khoác tay thư ký Trương, đôi mắt mê hoặc câu dẫn anh ấy.
Thư ký Trương nhìn thấy cô lộ ra vẻ nữ tính quyến rũ thì tim đập gia tốc không kiềm chế được, anh nuốt nước miếng.
Aria không biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào, cô cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, phá vỡ bầu không khí mập mờ: “Thư ký Trương, tài liệu tôi cần anh đã chuẩn bị xong chưa?”.
Thư ký Trương giống như bừng tỉnh từ cơn mê, lắc lắc đầu, xoay người bối rối chạy ra ngoài.
Phòng trà nước chỉ còn lại Tư Viện và Aria, Aria đánh giá Tư Viện từ trên xuống dưới, lần đầu tiên người phụ nữ này xuất hiện là trong một bộ dạng xám xịt, nếu ném cô vào giữa đám đông thì cô cũng chẳng khác người phụ nữ bình thường là bao.
Mới qua bao lâu, vẫn là gương mặt đó, vẫn là cơ thể đó, tuy rằng cô đã thay đổi cách ăn mặc nhưng từ trong xương cốt lại tản ra một loại dụ hoặc ngay cả chính cô cũng không biết.
Aria đẩy mắt kính, nói với giọng điệu cảnh cáo: “Ôn tiên sinh không thích người khác chạm vào đồ của ngài ấy. Nếu cô là người phụ nữ của ngài ấy tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu chọc giận Ôn tiên sinh, đừng nói là cô chỉ sợ ngay cả người dính dáng tới cô như thư ký Trương cũng sẽ gặp phải xui xẻo.”
Tư Viện chưa kịp phản bác, Aria lại nói thêm một câu: “Một mình Lisa là đủ rồi, tôi không muốn thư ký Trương cũng bị giáng chức vì cô, hy vọng cô tự lo liệu cho tốt đi.”
Cảnh cáo cô xong, cô ấy cao ngạo bước trên đôi giày cao gót của mình bước ra khỏi phòng trà nước.
Trong lòng Tư Viện thấy bức bối, cảm giác bị người khác coi như đồ vật thật sự không tốt chút nào.
Nhưng bây giờ cô phải nhẫn nhịn không thể tức giận vào lúc này.
Cô lấy một bịch cà phê hòa tan từ trong ngăn tủ ra, hòa vào nước ấm, quấy đều lên, pha xong cô mới đi ra.
“Tư Viện, sao cô lại ở đây?”
Tư Viện cảm thấy người đàn ông trước mắt này trông rất quen mắt nhưng cô không nhớ ra anh ta là ai.
Người đàn ông nọ lại chào hỏi cô rất tự nhiên: “Mễ Lạc nói cô đang làm việc tại công ty của Ôn tiên sinh, không ngờ lại là thật.”
Anh ta nhắc tới Mễ Lạc bằng một giọng điệu hưng phấn và ánh mắt nóng bỏng, Tư Viện lập tức nhớ ra anh ta là ai. Anh ta chính là Simon người mà Mễ Lạc giới thiệu cho cô trong buổi tiệc sinh nhật của Ôn Đình Sơn.
Tư Viện lễ phép cười: “Simon tiên sinh, ngài tới gặp Ôn tiên sinh sao?”