Tống gia không ngờ rằng ông sẽ gặp lại Tư Viện trong bữa tiệc.
Lúc Tư Viện khoác tay Ôn Đình Sơn bước vào đại sảnh ông liền biết có một số chuyện đã thoát khỏi tầm khống chế của ông.
Bữa tiệc này tuy không lớn cũng không nhỏ nhưng vẫn được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn nhất Tống Thành.
Khách sạn Vân Đoan vốn là sản nghiệp của Tống gia. Lúc Ôn Đình Sơn cho phép Tống gia chọn nơi tổ chức, Tống gia đã biết Ôn Đình Sơn vẫn là Ôn Đình Sơn ngông cuồng tự đại năm đó. Đừng nhìn vẻ ngoài văn nhã lịch sự của anh mà hiểu nhầm, tính cách kiêu ngạo từ trong xương cốt đến nay chưa từng thay đổi.
“Tống gia, đã lâu không gặp.”
Ôn Đình Sơn vươn tay ra, nét mặt Tống gia có chút phức tạp đánh giá cả hai người, quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Không thể không nói, hôm nay Tư Viện trang điểm ăn mặc lộng lẫy hẳn lên, có thể nói trong bữa tiệc hôm nya không có ai rực rỡ hơn cô.
“Tôi già rồi, Ôn tiên sinh vẫn trẻ như xưa.”
Nếu nói về tuổi, Ôn Đình Sơn lớn hơn ông ta rất nhiều nhưng bọn họ vốn khác loài cho nên tuổi thọ cũng khác nhau.
E là ông ta chết vì tuổi già, Ôn Đình Sơn vẫn sẽ trẻ trung hơn nữa còn sống thêm nghìn năm nữa.
Đương nhiên Ôn Đình Sơn nghe được suy nghĩ của ông ta nhưng anh vờ như không biết. Anh nắm tay Tư Viện giới thiệu với ông ta, “Đây là Tư Viện, vị hôn thê của tôi. Tôi nghĩ hai người đã sớm quen biết.”
Tống gia kinh ngạc nhìn Ôn Đình Sơn rồi lại nhìn sang Tư Viện.
Tư Viện cũng ngạc nhiên, cô không nghĩ anh lại ngang nhiên giới thiệu mình là vị hôn thê của anh trước mặt người ngoài như thế.
Tống gia nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, trong lòng dấy lên rất nhiều suy nghĩ.
Người khác không biết nhưng ông lại biết, đây không phải là chuyện đùa.
Giời trẻ ngày này luôn tôn sùng tự do yêu đương, tự do kết hôn, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau nhưng một lời không hợp lại có thể chia tay.
Nhưng Ôn Đình Sơn lại khác, anh đã từng có rất nhiều phụ nữ nhưng anh chưa bao giờ giới thiệu bất kì ai là vị hôn thê của anh, chứ đừng nói đến việc cưới một người phụ nữ.
Đối với Ôn Đình Sơn mà nói, từ trước đến nay phụ nữ chỉ vật trang trí, không xứng sánh vai cùng anh.
Cho nên Ôn Đình Sơn, một con ma cà rồng độc thân hơn nghìn năm nay lại thừa nhận Tư Viện là vị hôn thê của anh, điều đó có nghĩa là thân phận và địa vị của cô trong lòng anh không hề bình thường.
Tống gia cũng không ngờ Tư Viện lại có vị trí quan trọng như thế trong lòng anh.
Tống gia không khỏi đề cao tinh thần, xem trọng Tư Viện hai phần.
Lúc này chú Tần đi tới thì thầm bên tai ông. Tống gia xoay người mời Ôn Đình Sơn vào bên trong đại sảnh.
Hôm nay người tới phần lớn đều là yêu thú có tiếng tăm nhất ở Tống Thành, bọn họ kiểm soát hầu hết mạch máu chính ở Tống Thành. Thậm chí Tư Viện còn nhìn thấy một nhân vật lớn chỉ xuất hiện ở trên TV.
Cô cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ những người đó lại là yêu thú.
Ôn Đình Sơn thấy cô nhìn chằm chằm người khác thì không vui, kéo cô lại gần: “Bảo bối, một lão già thì có gì đẹp?”
Tư Viện quay lại nhìn anh, mỉm cười nói: “Anh dẫn tôi tới bức tiệc này là muốn làm gì? Ở đây toàn là yêu thú, hay anh muốn chia sẻ máu thịt của tôi cho bọn họ?”
Ôn Đình Sơn thấy cô lại dựng gai đề phòng mình, anh cũng không tức giận chỉ vỗ vỗ mông cô: “Sao tôi có thể bỏ em được. Tôi mang em tới đây tất nhiên là có mục đích của tôi. Đừng vội, em sẽ biết nhanh thôi.”
Người đến người đi trong bữa tiệc nhưng hình như chỉ có cô là con người duy nhất.
Tư Viện không thể không khâm phục Ôn Đình Sơn, đúng là tài cao gan lớn.
Nếu anh thật sự không muốn chia sẻ cô với bọn họ, anh lại dám ném cô vào giữa một đám yêu thú mà không sợ bọn họ ăn tươi nuốt sống cô.
Có người tới tìm Ôn Đình Sơn nói chuyện và kéo anh đi, Tư Viện chỉ đành ngồi một mình trên sô pha lẳng lặng nhìn vài đôi nam nữ vui vẻ khiêu vũ trên sàn nhảy.
“Viện Viện?”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Tư Viện giật mình quay đầu lại. Hóa ra là Mật Điềm, cô vui mừng ra mặt nói: “Mật Điềm, sao chị lại ở đây?”
Mật Điềm cũng vui vẻ: “Chị tưởng em bị bắt cóc, không ngờ em lại xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay.”
Tư Viện lúc này mới nhận ra bộ quần áo Mật Điềm đang mặc là quần áo của phục vụ.
Cô vội nhìn xung quanh cảnh giác tìm kiếm bóng dáng của Ôn Đình Sơn.
Mật Điềm nhìn theo cô rồi nháy mắt với cô.
Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn không để ý tới cô mới đi theo Mật Điềm.
Hai người tới một chỗ yên lặng, Mật Điềm mới căng thẳng nói: “Là Ôn Đình Sơn bắt em đi sao? Chị đã biết anh ta không dễ chết như vậy mà.”
Tư Viện cười khổ: “Chị vẫn cuồng nhiệt với anh ta như thế à.”
Mật Điềm không hề che giấu dục vọng của bản thân, “Tất nhiên rồi, không phải chị đã nói sẽ ép khô anh ta sao? Đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có cơ hội.”
“Anh ta ở đó kìa, chị chuốc say anh ta rồi vác về, tùy ý chị xử trí nha.” Tư Viện còn ước gì Mật Điềm đánh ngất anh ta rồi kéo đi.
Mật Điềm lắc đầu tiếc nuối nói: “Nếu dễ dàng như vậy chị đây đã sớm ra tay rồi. Chị không phải em không có lực hấp dẫn với anh ta.”
Nói xong cô ấy lại lo lắng hỏi, “Anh ta có làm khó dễ em hay không?”
Chuyện năm đó, Mật Điềm cũng biết nhưng không quá chi tiết.
Bây giờ Tư Viện lại rơi vào tay Ôn Đình Sơn, quả thật rất nguy hiểm.
Từ những gì bọn họ điều tra được, Ôn Đình Sơn là người lòng dạ hẹp hòi, đắc tội với anh ta sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Ánh mắt Tư Viện trở nên mờ mịt, “Em cũng không biết! Có vẻ như trước mắt anh ta không có ý định giết em, hình như anh ta đang kiêng dè chuyện gì đó.”
Kiêng dè?
Mật Điềm suy nghĩ rồi nói với cô: “Gần đây xuất hiện một nhóm ma cà rồng không rõ lai lịch, dường như mục tiêu của bọn chúng chính là em. Lúc này Ôn Đình Sơn bắt em mang đi có lẽ là có liên quan tới bọn chúng.”
Tư Viện khó hiểu: “Đám ma cà rồng đó không phải là người của anh ta sao?”
Mật Điềm lắc đầu nói, “Sếp chị nói, Ôn Đình Sơn luôn luôn cao ngạo, anh ta coi thường hành vi tạo ra những thứ như sâu hút máu biến dị này. Chắc hẳn trong nội bộ của đám ma cà rồng này đang có mâu thuẫn, bọn họ muốn phân cao thấp nên có khả năng chuyện này là do Angus làm.”
“Mặc kệ bọn họ ai cắn ai, dù ai thắng em vẫn chẳng thể tốt hơn. Đừng nói là ma cà rồng ngay cả đám yêu thú ngoài kia cũng sẽ không dễ dàng tha cho em.”
Trước kia cô cảm thấy Tống Thành là một nơi yên bình nhưng bây giờ xem ra Tống gia đã sớm quen biết Ôn Đình Sơn, hơn nữa quan hệ của bọn họ không hề hời hợt.
Cô không mong Tống gia sẽ che chở cho cô, đến lúc mấu chốt chỉ cần không bán cô cho Ôn Đình Sơn cũng coi như Tống gia nghĩa khí rồi.
Cô muốn sống đành phải tìm cách khác thôi.
Bây giờ Tống Thành đã không thể bảo vệ cô được nữa, cô có thể đi đâu đây?
Mật Điềm suy nghĩ rồi móc một cái túi nhỏ từ trong túi ra đưa cho cô.
“Đây là gì?”
“Thuốc.”
“Thuốc gì?”
Mật Điềm nói: “Đợt trước chị có gặp giáo sư Hồ, ông ta đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể che giấu mùi hương trong cơ thể em. Chỉ cần em uống một viên là có thể an toàn được dăm ba ngày. Sau khi uống thuốc, yêu thú sẽ không thể ngửi mùi hương của em kể cả ma cà rồng, tác dụng của thuốc có thể duy trì được từ ba đến năm ngày. Chị nghĩ nếu em muốn chạy trốn thì đây là một thứ tốt, trốn được ra ngoài rồi em có thể tìm giáo sư Hồ xin sự giúp đỡ.”
Mấy năm nay Tư Viện vẫn giữ liên lạc với giáo sư Hồ. Giáo sư Hồ cũng nói qua việc ông đang nghiên cứu ra thứ gì đó có thể ngăn ngừa mùi hương dược tang trong cơ thể Tư Viện, không ngờ ông ấy thật sự tạo ra được.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Ôn Đình Sơn đột nhiên xuất hiện phía sau cô.