“Một loại là có thể dị hoá, một loại là không thể dị hoá.”
Tư Viện chớp mắt nhìn cô ấy, thấy cô ấy không định giải thích thêm không khỏi nói: “Tôi thật sự không có đam mê nghiên cứu khoa học, cô có thể nói rõ hơn được không?”
Mật Điềm suy nghĩ cẩn thận, miêu tả: “Theo tôi được biết, cái gọi là có thể dị hoá chính là giống như tế bào yêu thú của chúng tôi. Nó sẽ ký sinh trên một vật thể sống nào đó và tiến hóa dần dần, có thể là một cây đại thụ sống mấy ngàn năm cũng có thể là động vật, hiếm gặp nhất chính là hình người giống như cô. Nói tóm lại, loại dược tang này có cơ thể sống. Còn loại dược tang không thể dị hóa về cơ bản chúng không khác cục đá là bao. Hình như lúc chúng bay qua tầng khí quyển đã phát sinh biến hóa và mất đi chức năng của cơ thể sống, chỉ có thể hóa thành đá giống như sao băng rơi xuống trái đất. Loại dược tang này với người bình thường có lẽ sẽ có độc cũng có lẽ sẽ là một loại thuốc tốt, nhưng với yêu thú chúng tôi mà nói chúng có rất ít tác dụng.”
Tư Viện đột nhiên hỏi cô ấy, “Theo như cô nói, trên trái đất cũng có không ít dược tang, tôi không phải là duy nhất, đúng không?”
Mật Điềm lắc đầu nói, “Nói thật là, cô là dược tang có sự sống duy nhất mà tôi gặp được từ lúc chào đời cho tới nay.”
Tư Viện bất lực nhìn cô ấy: “Sao lại chỉ có duy nhất? Yêu thú các cô đông như vậy thậm chí còn có thể sinh sản, dược tang quan trọng như thế sao các cô không bảo vệ tốt chứ?”
Mật Điềm suy nghĩ cũng thấy đúng nhưng cô ấy cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu: “Căn cứ truyền thuyết, lúc tổ tiên chúng tôi rơi xuống trái đất đã xảy ra chuyện gì đó với lại lúc đó chúng tôi vì để sinh tồn đã tiến vào trạng thái ngủ đông ngay lập tức. Mãi cho đến khi khí hậu trái đất thay đổi thích hợp cho con người sinh sống, chúng tôi mới thức tỉnh dần dần và bắt đầu tiến hóa. Nhưng ai ngờ được, khi chúng tôi có thể hoá thành hình người cần sử dụng dược tang thì mới phát hiện ra rất nhiều dược tang đã biến thành đá. Cây dược tang duy nhất còn sót lại lại không thể sinh trưởng, cuối cùng bọn họ chỉ có thể cắt ra chia nhau ăn và để lại một đoạn truyền thuyết về dược tang. Không có dược tang, sinh mệnh của yêu thú chúng tôi đã bị rút ngắn lại hơn một nữa chỉ còn lại một hai trăm năm.”
Tuy Mật Điềm nói như thế nhưng cô ấy lại không thấy tiếc nuối, ngược lại lại cảm thấy không tồi.
“Tôi cảm thấy sống lâu cũng không có ý nghĩa gì, cuộc sống cũng chỉ có một số việc lặp đi lặp lại không ngừng như ăn, ở, mặc,…. tình thân, tình bạn, tình yêu. Sống cuộc sống lặp đi lặp lại như thế tận mấy trăm năm rồi cả ngàn năm, vậy cũng không còn thú vui gì nữa.”
Cô ấy nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp: “Ngược lại con người sống được trăm năm ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử trôi qua rất nhanh cho nên thời gian mới trở nên ý nghĩa. Bọn họ sẽ quý trọng tính mạng và trân trọng những giây phút hiếm có trong cuộc sống.”
Tư Viện cảm thấy khi cô ấy nói những lời này, ánh mắt cô ấy có chút bi thương giống như đang hoài niệm điều gì đó.
Cô ấy nhanh chóng khống chế cảm xúc, nhoẻn miệng cười với Tư Viện. “Cho nên cô cứ yên tâm. Tôi không có hứng thú với máu cô, cũng không muốn ăn dược tang, cũng không muốn trường sinh bất tử. Trước mắt tôi chỉ sống thật tốt, đến một ngày nào đó sinh mệnh tôi đi tới cuối đường, tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh an bình đã qua đời.”
Sự cởi mở của cô ấy làm Tư Viện tin tưởng vài phần nhưng cô ấy vẫn không thể giải thích được vì sao khi những yêu thú khác nhau uống máu Tư Viện lại có những phản ứng khác nhau.
Mật Điềm suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là liên quan tới chủng loại, dược tang đã từng có mười loại hình như nó được gây trồng dành cho các loại yêu thú khác nhau. Bây giờ có vẻ như máu của cô chỉ có thể cung cấp cho ma cà rồng.”
Lại nhắc tới ma cà rồng lần nữa, Mật Điềm lại càng thêm tò mò về Ôn Đình Sơn, “Cô có ảnh của anh ta không? Để tôi xem ma cà rồng trong truyền thuyết có thật sự đẹp trai có một không hai không? Nhìn đã con mắt cũng tốt.”
Tư Viện lắc đầu, “Tôi không có, quan hệ của tôi và anh ta không được tốt lắm, sao có ảnh của anh ta được.”
Nói đến đây, trước kia cô không hiểu tại sao trong nhà anh không có tấm ảnh nào thậm chí ngay cả trên website công ty cũng không có ảnh của Ôn Đình Sơn.
Trên mạng lại càng không có.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do Ôn Đình Sơn cố ý kiểm soát không cho người ngoài biết được gương mặt thật của anh.
Dùng xong bữa sáng, Tư Viện quyết định đi gặp giáo sư Hồ để chia sẻ với ông ấy tin tức này, có lẽ có thể cung cấp được manh mối gì đó trợ giúp ông ấy.
Mật Điềm cũng không giữ cô lại, tiễn cô ra cửa còn dặn cô lần sau có cơ hội thì đến chơi.
Tư Viện vừa xuất hiện ở cổng khu chung cư nhà mình đã bị bảo vệ của trang viên ngăn lại.
Hai người đàn ông lực lưỡng cao lớn mặc vest đen lập tức lôi cô vào trong xe, Tư Viện muốn giãy giụa cũng không thể vùng vẫy được.
Cô bất lực suy nghĩ, chẳng lẽ cô phải làm lại trò cũ? Nhưng ở đây không có rượu.
Cô cho rằng mình sẽ bị đưa đến trang viên, ai ngờ xe chạy thẳng một đường đến sân bay.
Trong máy bay tư nhân sang trọng, cô gặp lại vị quản gia ít khi nói cười.
Tư Viện miễn cưỡng nở nụ cười: “Quản gia, ngài làm gì thế này?”
Quản gia đưa một chiếc máy tính bảng cho cô, trên đó đang phát tin tức. Tư Viện nhìn mấy lần nhưng bất đắc dĩ nói: “Tôi không giỏi tiếng Anh lắm, ngài có thể giúp tôi dịch lại được không?”
Quản gia híp mắt nhận lại máy tính bảng nói: “Hôm qua cô mất tích khiến tiên sinh cực kỳ lo lắng nên đã gấp rút quay về, trên đường trở về máy bay đã phát nổ. Hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của tiên sinh, tôi đưa cô đi tìm tiên sinh.”
Trong lòng cô lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm, cô không cần suy nghĩ chỉ muốn đứng bật dậy chạy trốn.
Nhưng dường như có một lực mạnh mẽ giữ chặt cô lại không cho cô động đậy ép cô ngồi trên ghế.
Tư Viện hoảng sợ nhìn quản gia, ông ấy có siêu năng lực!
À phải rồi, chắc chắn vị quản gia này cũng là yêu thú.
Quản gia nhìn người tiếp viên một cái, tiếp viên lập tức đóng cửa khoang không cho Tư Viện cơ hội đào tẩu.
Tư Viện nỗ lực bình tĩnh lại, tự nhủ trong lòng không cần sợ hãi, cười nói với quản gia: “Chú à, hai ta cũng coi như là quen biết, chú cũng biết đấy tôi cũng chỉ là đồ ăn thôi. Chuyện tìm người như này tôi không biết làm, các ngài nên tìm cảnh sát chuyên nghiệp tới giúp đỡ mới đúng.”
Quản gia ung dung ngồi xuống đối diện cô, tao nhã thắt dây an toàn và ra hiệu cho tiếp viên có thể cất cánh.
Tiếp viên lập tức đến bên cạnh bộ đàm nói vài câu tiếng Anh với phòng điều khiển. Tư Viện không cần nghĩ cũng biết, đó là thông báo chuẩn bị cất cánh.
Lúc máy bay bay vào đường bay ổn định, quản gia mới nói với cô: “Tiểu thư Tư Viện, máu của cô có khả năng chữa trị rất công hiệu đối với tiên sinh. Nếu như tiên sinh bị thương nặng, máu của cô chính là liều thuốc tốt nhất để cứu mạng tiên sinh. Nếu tiên sinh không bị thương, tôi nghĩ tiên sinh sẽ rất vui khi nhìn thấy cô.”
Vui cái rắm!
Tư Viện lườm ông ta một cái, không khỏi nói dỗi một câu: “Thế nếu như anh ra chết rồi thì sao?”
Ánh mắt quản gia trở nên lạnh lùng, nói: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho tiên sinh vẫn còn sống. Nếu không e rằng cô chỉ có thể chôn cùng tiên sinh.”