Tư Viện nhớ tới hôm tổ chức tiệc sinh nhật anh, anh cũng ép cô thay đồ trước mặt anh như thế này.
Cô vẫn có chút dè dặt định từ chối anh nhưng Ôn Đình Sơn lại nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Trong mắt anh không hề có dục vọng nóng bỏng như ngày đó.
Trong lòng Tư Viện dần bình tĩnh lại, cô kéo khóa xuống bắt đầu thay váy.
Chiếc váy Ôn Đình Sơn chọn cho cô có lớp ren mỏng bao quanh cánh tay và cổ, thiết kế của chiếc váy khiến cô trông có vẻ vô cùng tao nhã và sang trọng. Nhìn cô bây giờ giống như thần nữ trong miếu thờ cao cao tại thượng không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh nhờn.
Cô không ngờ hiệu quả lại kinh ngạc đến như thế, Ôn Đình Sơn bước tới vén tóc cô lên và đeo cho cô một chuỗi vòng cổ ngọc trai.
Vòng cổ được thiết kế khá phức tạp, cô không biết nó được tạo thành từ bao nhiêu viên ngọc trai nhưng cô đeo thấy nó khá nặng.
Ôn Đình Sơn rất hài lòng, trong mắt anh cháy lên dục vọng, tay anh lần mò sờ soạng lên trên, anh muốn Tư Viện.
Tư Viện ngăn anh lại: “Em không tiện.”
Hầu kết của Ôn Đình Sơn khẽ nhúc nhích, anh nhịn dục vọng trong lòng xuống, lùi lại hai bước, điều chỉnh lại hơi thở.
Qua một lúc lâu, anh mới bình tĩnh lại nói với Tư Viện: “Tôi rất mong chờ đến đêm tân hôn.”
Nói xong anh liền đẩy cửa ra ngoài.
Nhà thiết kế sư và trợ lý đi vào, nhìn thấy Tư Viện không khỏi cảm thán, “Ánh mắt của Ôn tiên sinh thật tốt.”
Tư Viện chỉ mỉm cười không nói gì, cô cởi chiếc váy ra dưới sự trợ giúp của các cô ấy.
Nhà thiết kế dẫn người trợ lý ra về, để lại toàn bộ dàn váy cưới tuyệt đẹp kia. Theo như lời quản gia, những chiếc váy đó đều được đặc biệt thiết kế riêng cho Tư Viện, tất nhiên là không thể để lọt ra ngoài.
Tư Viện nhìn những chiếc váy cưới cảm thấy thật nặng nề, cô thật sự phải gả cho Ôn Đình Sơn sao?
Di động vang lên hai tiếng tinh tinh, Tư Viện kinh ngạc nhưng vẫn giả vờ như không thèm để ý. Cô lấy điện thoại ra liếc mắt một cái rồi nhanh chóng khóa màn hình lại.
Vì bên ngoài không có camera cho nên cô đã đi ra ngoài hoa viên, sau khi xác định không có người theo dõi cô mới lấy điện thoại ra gọi điện lại cho đầu bên kia.
“Viện Viện, cuối cùng cũng liên lạc được với cô. Tôi đã rất lo lắng cho cô, cô không sao chứ?”
Tư Viện cười khổ: “Tôi vẫn tốt nhưng chỉ sợ tôi không ra ngoài được.”
Giáo sư Hồ ngạc nhiên nhưng vẫn an ủi cô: “Cô đừng sợ, tôi và Triệu Khuyết đang bàn bạc cách cứu cô ra khỏi đó. Gần đây chúng tôi đã nghiên cứu thành công một loại thuốc có tác dụng cao hơn, nếu như cô dùng nó thì trong vòng một năm Ôn Đình Sơn sẽ không tìm thấy cô. Sau này, tôi sẽ nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm mất đi tác dụng của dược tang trong máu cô. Đến lúc đó, Ôn Đình Sơn sẽ không cần máu cô, chắc là sẽ không quấy rầy cô nữa.”
Vốn dĩ Tư Viện muốn nói với ông ấy cô đã đăng ký kết hôn với Ôn Đình Sơn nhưng khi nghe thấy tin tức này đột nhiên cô lại do dự.
Nếu như bản thân cô thật sự không còn công hiệu của dược tang nữa, Ôn Đình Sơn sẽ còn chấp nhất với cô sao?
Chắc hẳn anh sẽ không quấn lấy cô nữa.
Rời khỏi anh, bản thân cô có thể sống một cuộc sống bình thường tuy không giàu có phú quý gì nhưng lại yên bình an nhiên. Còn hơn cuộc sống luôn luôn tiềm ẩn nguy hiểm, mỗi ngày đều như đánh giặc thế này.
Cô sẽ chẳng bao giờ biết được, người đàn ông luôn miệng nói yêu cô kia đột nhiên có một giây nào đó sẽ cắn đứt cổ cô, hút sạch máu cô khiến cô vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa.
“Tôi sẽ phải làm gì, thưa giáo sư?”
Ôn Đình Sơn ngồi trước màn hình nhìn Tư Viện gọi điện thoại, anh nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của bọn họ.
Gương mặt anh không biểu cảm cũng không nói gì.
Tư Viện nghĩ rằng chiếc điện thoại cô trộm từ buổi đính hôn của Mễ Lạc sẽ không bị theo dõi nhưng cô không biết là Ôn Đình Sơn đã nhận ra ngay từ lúc bọn họ quay về trang viên.
Chiếc điện thoại này cũng đã bị cài thiết bị theo dõi, Ôn Đình Sơn thực hiện rất bí mật lại còn cố ý giả vờ như không biết gì, anh muốn cô buông lỏng đề phòng.
Bây giờ nghe thấy cô vẫn có ý định bỏ trốn, đột nhiên áp suất trong phòng điều khiển tụt giảm.
Quản gia nhìn thấy băng mỏng thành lớp mỏng trên vách tường thì vội nói: “Tiên sinh, ngài đừng lo lắng! Tôi nghĩ có lẽ là phu nhân bị bệnh thôi.”
“Bị bệnh? Bệnh gì?”
Quản gia suy nghĩ rồi điềm nhiên nói: “Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.”
“Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân?”
“Đúng vậy! Tôi nghe nói phụ nữ bình thường đều sẽ có cảm giác sợ hãi không thể hiểu được trước khi kết hôn, sau khi kết hôn xong thì họ lại bình thường.”
Sắc mặt Ôn Đình Sơn thoáng sáng lên một chút nhưng không có nghĩa là anh hoàn toàn tin tưởng những gì quản gia nói.
Quản gia nhận ra tâm trạng của anh vội nói: “Bên phía tập đoàn có một vị bác sĩ tâm lý khá giỏi, chuyên môn nghiên cứu các vấn đề về tâm lý, nếu ngài không ngại tôi sẽ sắp xếp một buổi tư vấn tâm lý cho ngài. Như thế ngài sẽ dễ lý giải tâm tư của phụ nữ hơn, suy cho cùng từ trước đến nay ngài cũng chưa bao giờ phải bận tâm về mấy vấn đề này.”
Ôn Đình Sơn cảm thấy chủ ý của quản gia cũng không tồi.
“Vậy ông sắp xếp cho cậu ta đến đây một chuyến, ông nhớ dặn cậu ta giúp tôi phân tích một chút.”
Anh muốn biết rốt cuộc trong đầu Tư Viện đang suy nghĩ những gì.
Anh không đọc được suy nghĩ của Tư Viện cho nên không biết Tư Viện đang nghĩ gì, cũng không biết cô muốn làm gì, loại cảm giác này quá tồi tệ.
Lo âu buồn phiền, thúc thủ vô sách1 nhưng lại không thể buông tay.
Đây là cảm giác yêu một người sao?
Luôn luôn lo được lo mất, vĩnh viễn cảm thấy không thỏa mãn, luôn khát vọng nhiều hơn.
Ôn Đình Sơn nóng nảy bực bội, anh rất muốn lôi Tư Viện trở về, lột sạch quần áo cô, “làm” cô không khép được chân, không xuống được giường, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Nhưng mà không được, cô vẫn đang trong kỳ sinh lý, hơn nữa cô sẽ khó chịu.
Dục vọng của Ôn Đình Sơn không ngừng tăng lên, anh không thể làm gì khác chỉ đành bơi lội điên cuồng trong bể bơi để phát tiết tinh lực dư thừa.
Tư Viện từ trong hoa viên đi ra thấy thành bể bơi có bọt nước văng lên không ngừng.
Lúc tới gần, cô mới thấy Ôn Đình Sơn chồi lên từ mặt nước, cơ thể anh rắn chắc gợi cảm làm cô không khỏi mặt đỏ tim đập. Ôn Đình Sơn cảm nhận được ánh mắt cô ngẩng đầu lên, Tư Viện vội quay đầu muốn rời đi, Ôn Đình Sơn lại gọi cô lại.
“Bảo bối, muốn bơi một vòng với tôi không?”
Tư Viện xoay người lườm anh một cái, “Anh biết rồi còn cố tình hỏi? Đồ đáng ghét.”
Lúc cô tức giận, giọng nói còn mang theo chút nũng nịu, trên người cô phát ra một loại hormone nữ tính đặc biệt. Ôn Đình Sơn nhận ra đây là dấu hiệu động dục của phụ nữ.
Anh cười rộ lên cảm thấy quản gia nói đúng.
Tư Viện thích anh nhưng lại mắc hội chứng sợ hãi trước hôn nhân, cô không biết phải làm sao cho nên mới làm chuyện ngốc nghếch.
Giáo sư Hồ?
Hình như anh đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó, anh gọi quản gia tới yêu cầu ông ấy điều tra kỹ hơn.
Anh không hy vọng xung quanh Tư Viện tồn tại một người nào đó mà anh không biết.
Tư Viện quay trở lại phòng, không ngừng vỗ vỗ vào mặt mình, vừa làm mình bình tĩnh lại, vừa xỉ vả bản thân không biết xấu hổ.
Cũng không phải cô chưa từng thấy cơ thể của anh sao lại có thể có cảm giác đói khát khi nhìn thấy anh bơi lội chứ? Cô bị làm sao vậy?
Trước kia cô không như thế?
Hạ thể trào ra một sự nóng ẩm, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh thay băng.
Cơ thể cô lại truyền đến một loại cảm giác vừa kỳ lạ vừa quen thuộc, Tư Viện ngại ngùng rõ ràng cô bị cơ thể anh kích thích nảy sinh dục vọng.
(1) Thúc thủ vô sách: Không còn cách nào khác, không thể trốn thoát, bó tay chịu thua