Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tư Viện xuống lầu đã thấy Ôn Đình Sơn đang dùng bữa sáng trong nhà ăn. Cô sửa sang lại quần áo của mình, lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, Ôn tiên sinh.”

Ôn Đình Sơn ngẩng đầu lên thấy cô ăn mặc nghiêm chỉnh, không biết anh nghĩ cái gì mà lại cười mờ ám. Tư Viện luôn cảm thấy ánh mắt anh như đang sờ soạng cô vậy, cô lại không tiện nói thẳng đành phải chịu đựng.

“Quên không nói với em, mấy ngày gần đây em không cần đi làm.”

“Vì sao?” Trong đầu Tư Viện nảy ra rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, chẳng lẽ mọi người trong phòng đều đã biết chuyện xảy ra trong văn phòng ngày hôm đó rồi sao?

Thậm chí cô còn không dám nghĩ tới chuyện đó, thà giết chết cô đi cho xong. Cô hoàn toàn tuyệt vọng khi nghĩ đến ánh mắt khinh thường và giọng điệu mỉa mai của đồng nghiệp.

“Em thật sự thích suy nghĩ lung tung, yên tâm đi, nhân viên của tôi rất hiểu chuyện, sẽ không nói những điều không nên nói.” Ôn Đình Sơn uống một ngụm canh bí đỏ, cảm thấy không hợp khẩu vị liền đặt sang một bên.

Tư Viện phản bác lại anh: “Ôn tiên sinh là người giàu có và quyền lực, tất nhiên không hiểu được nỗi khổ của những người đi làm thuê như chúng tôi. Tôi rất cảm kích anh và Mễ Lạc đã giúp đỡ tôi nhưng tôi cảm thấy mình không còn thích hợp làm việc ở công ty nữa. Hôm nay tôi sẽ xin thôi việc, cảm ơn anh đã quan tâm tôi trong thời gian vừa qua.”

Ôn Đình Sơn bật cười, trong mắt lại lạnh lẽo. “Thôi việc?”

“Đúng thế, thôi việc.”

Tư Viện nghĩ dù có khó khăn hơn nữa cô cũng phải thôi việc, Ôn Đình Sơn có thể không cần kiêng dè gì nhưng cô không làm được. Những chuẩn mực đạo đức xã hội chắc chắn sẽ lên án kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc của người khác.

Cô biết cô đã động lòng cho nên cô sẽ không ngụy biện cho những hành vi đáng xấu hổ của mình. Bây giờ cô chỉ hy vọng có thể kết thúc chuyện này trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, tốt nhất cô nên bóp chết mầm mống của nó từ trong trứng nước.

Ôn Đình Sơn dùng khăn lau miệng rồi ném cái khăn lên bàn, bước đến trước mặt Tư Viện.

Anh rất cao lớn, Tư Viện bị anh ép ngã ngồi lên ghế, cơ thể cô bị anh giam cầm giữa không gian của bàn với ghế. “Viện Viện, sao em cứng đầu thế, luôn trốn tránh tôi?”

Tư Viện bắt đầu cảm thấy chán ghét cái giọng điệu này của anh, “Ôn tiên sinh, tôi không phải món đồ chơi của anh, tôi không muốn chơi trò chơi yêu đương vụng trộm này với anh. Trước khi Mễ Lạc phát hiện ra, chúng ta hãy trở lại đúng vị trí của mình không được sao?”

Ôn Đình Sơn nâng cằm cô lên, dùng ngón cái khẽ vuốt ve đôi môi cô, cái miệng nhỏ không nghe lời luôn nói ra những lời anh không thích nghe, phải lấp kín nó lại mới đúng!

Anh vừa nghĩ thế, phía dưới đã lại cương lên.

Tư Viện gạt tay anh ra, vùng vẫy đứng lên.

“Ôn tiên sinh, nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo án.”

Coi như trong tay anh có video của cô, cô nghĩ mình không thể tiếp tục thỏa hiệp. Cô càng thỏa hiệp, chỉ sợ anh sẽ càng lấn tới.

Đáng nhẽ cô nên từ chối ngay từ đầu.

Ôn Đình Sơn thấy cô cứng đầu nhìn mình, anh lại càng muốn chiếm hữu cô.

“Mễ Lạc không nói với em, cô ấy chỉ là tình nhân của tôi thôi sao?”

Tư Viện không thể tin được mở to mắt nhìn anh. “Sao có thể? Rõ ràng cô ấy đã nói, cô ấy là vợ của anh, hai người đã kết hôn được mấy năm rồi.”

“Vậy em có nhìn thấy ảnh cưới không?”

Tư Viện lắc đầu, đừng nói ảnh cưới ngay cả ảnh đôi thân mật cũng không có. Cách cư xử của Mễ Lạc cũng không giống như một người vợ. Cô ấy luôn dạo chơi quanh các hộp đêm, cũng không quan tâm lúc nào chồng về nhà, thậm chí bọn họ còn không có con.

Không phải cô ấy kết hôn sớm sao? Một gia tộc lớn như Ôn gia thì không có lý do nào lại không muốn con nối dõi. Đàn ông dù có nghèo không xu dính túi cũng rất mong muốn sinh được con nối dõi.

Trong đầu cô đột nhiên nghĩ thông suốt một số tin tức cô vẫn không thể hiểu được từ trước đến nay. Vì sao mọi người trong công ty đều nói Ôn Đình Sơn chưa kết hôn? Vì sao Mễ Lạc lại không tới công ty? Vì sao quản gia lại không gọi Mễ Lạc là phu nhân?

Ánh mắt lạnh lùng của quản gia cũng đã có lý do để giải thích, Mễ Lạc chỉ là tình nhân của anh, cô ấy cũng chỉ là món đồ chơi của anh.

Thể nào, thể nào Ôn Đình Sơn lại có thể xúc phạm cô đến như thế. Có lẽ trong mắt anh, cô cũng giống như Mễ Lạc là người phụ nữ tham luyến hư vinh, chỉ cần vung tiền là có thể bỡn cợt.

Tư Viện nghe đến đó thì cả người giống như rơi vào hầm băng, tia hi vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô bỗng hóa thành tro tàn. Cô biết, đàn ông càng ưu tú sẽ càng không coi trọng phụ nữ.

Bọn họ có thể chơi trò chơi tình yêu với người phụ nữ bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không kết hôn. Bản chất hôn nhân chính là một sự kết hợp lợi ích, ai chẳng hy vọng hôn nhân của mình có thể tối đa hóa lợi ích?

Tư Viện cười lạnh, đón nhận cái nhìn của Ôn Đình Sơn: “Hóa ra là như thế, tôi biết rồi.”

Nói nhiều cũng vô ích, cô cần phải rời khỏi đây.

Ôn Đình Sơn lại giữ chặt lấy cô, chăm chú nhìn cô một cách kỳ lạ. Tư Viện bị ấn trên tường, cô dùng cả hai tay đẩy anh ra: “Ôn Đình Sơn, anh đừng khinh người quá đáng. Tôi không phải Mễ Lạc, tôi không phải người tham lam phù phiếm, cũng không có ý định bán thân để đổi lấy cuộc sống giàu sang nhất thời.”

Ôn Đình Sơn vẫn nhìn cô chằm chằm, thậm chí còn không quan tâm tới sự vùng vẫy của cô, giật tung cúc áo sơ mi cô ra chạm vào ngực cô.

Tư Viện tức giận tát anh một cái.

Tiếng bàn tay vang dội, quản gia vừa bưng khay bánh mì mới ra lò đi ra đã bắt gặp một cảnh như vậy, ông sững người đứng chết trân một chỗ. Ánh mắt ông đảo qua đảo lại giữa hai người nhưng ông không dám phát ra bất cứ một âm thanh nào.

Tư Viện xấu hổ nhìn quản gia một cái rồi bỏ chạy. Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa mạnh mẽ, ai cũng cảm nhận được Tư Viện thật sự tức giận.

Ôn Đình Sơn vuốt mặt mình, một lúc lâu anh lại cười ra tiếng.

“Tiên sinh, ngài… không sao chứ?”

Ôn Đình Sơn quay đầu lại nói: “Vừa rồi tôi lại không nghe được suy nghĩ của cô ấy.”

Quản gia ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Mấy phút vừa rồi, tôi hoàn toàn không thể nghe được suy nghĩ của cô ấy.” Ôn Đình Sơn bật cười ha ha: “Dược tang thật thú vị! Thế mà lại có thể tránh được năng lực của tôi.”

Vấn đề ở đâu? Sau khi Tư Viện nghe thấy anh nói trong nhà không hề có ảnh cưới, dường như cô đã đóng kín cánh cửa tâm hồn mình lại, anh không hề nghe thấy suy nghĩ trong lòng của cô. Việc đó không giống với việc đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô có suy nghĩ nhưng lại che chắn không cho anh nhìn trộm.

Thật thú vị.

Hơn một nghìn năm qua, anh chưa từng gặp tình huống như vậy. Cho dù là dược tang anh từng gặp trước đây cũng không có bản lĩnh này.

Tư Viện nổi giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài, lúc đi tới cửa lại phát hiện ngoài cửa xuất hiện rất nhiều bảo vệ mà cô chưa từng gặp trước đây, cô không thể ra ngoài được.

“Vì sao không cho tôi ra ngoài!” Tư Viện cảm thấy buồn cười, “Các anh đây là giam giữ người phi pháp, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bảo về nhìn cô một cái rồi dùng bộ đàm liên hệ với quản gia.

Quản gia nhìn Ôn Đình Sơn, Ôn Đình Sơn mỉm cười: “Để cô ấy đi. Thỏ con chỉ ngoan ngoãn về nhà khi biết bên ngoài nguy hiểm thế nào.”

Bảo vệ nhận được câu trả lời thì nhìn Tư Viện một cách đồng tình nhưng anh ta lại không nói gì.

Tư Viện nổi giận đùng đùng bước đi, đi được một nửa thì nhận được tin nhắn báo tiền lương tự động của ngân hàng. Cô ngẩn ngơ nghĩ chớp mắt cô đã làm được một tháng rồi.

Hai vạn tệ tới như cơn mưa rào giữa ngày hạn hán, nó đã giải tỏa áp lực kinh tế cho cô rất nhiều.

Nhân viên bảo vệ đi khuất sau chỗ rẽ bồn hoa, lúc này anh ta mới nói với đồng nghiệp: “Anh nói xem, sau bao lâu thì cô ấy sẽ trở về?”

Người đồng nghiệp suy nghĩ: “Tôi cược một ngày.”

“Tôi cược nửa ngày.”

“Ác vậy sao?”

“Biết sao được! Một cô gái yểu điệu như vậy, anh còn trông cậy vào cô ấy đánh nổi yêu thú sao?”

Hai người nhìn nhau bật cười, mỗi người đều móc ra mấy trăm tệ đặt cược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK