Mễ Lạc ngạc nhiên sau đó lại bật cười: “Simon, anh bất cẩn quá.”
Ôn Đình Sơn nghiền ngẫm liếc nhìn hai người nhưng không nói gì. Tư Viện quay lại vội vàng lấy khăn giấy lau giúp anh ta.
Ở trong mắt Ôn Đình Sơn cảnh này cực kỳ chói mắt.
Anh nhướn mày, bóng đèn trong phòng lập tức lập loè.
Mễ Lạc thấy thế vội nuốt nước bọt, vội vàng nói chen vào: “Còn không vào nhà vệ sinh rửa sạch đi.”
Cô ta vừa nói, Simon vội bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Mễ Lạc lại nói: “Viện Viện, cậu có bộ quần áo nào thích hợp cho Simon mượn thay không?”
Ôn Đình Sơn nhíu mày nói: “Không có.”
Mễ Lạc kinh ngạc nhìn Ôn Đình Sơn rồi lại nhìn Tư Viện, nét mặt hơi khó coi. Cho dù cô ta đã hết sức nhẫn nhịn nhưng bàn tay cầm đũa vẫn siết chặt đôi đũa.
Trong lòng Tư Viện “tách” một tiếng như có gì đó rơi vỡ, cảm thấy anh nói hiển nhiên như vậy giống như anh biết rõ mọi thứ trong nhà cô.
Cô chột dạ nói: “Tớ là phụ nữ độc thân ở một mình, lấy đâu ra quần áo đàn ông ở trong nhà. Cậu bị sao thế.”
Mễ Lạc âm dương quái khí cười nói: “À ra là không có, thật đáng tiếc.”
Tư Viện chột dạ không dám đối mặt với Mễ Lạc. Cô dứt khoát đi vào trong phòng tìm kiếm, tìm được một cái quần ngủ rộng thùng thình sau đó đi đến nhà vệ sinh đưa cho Simon.
“Anh thay tạm cái này đi, tôi giặt khô giúp anh.”
Đồ dùng trong nhà rất đầy đủ, máy giặt có cả chức năng sấy khô, vài phút là có thể hong khô.
Simon cảm ơn cô, chờ anh ta mặc cái quần ngủ màu xám bước ra, con ngươi Ôn Đình Sơn lại càng âm u hơn.
Tư Viện đang bận giặt quần nên không biết bầu không khí giữa ba người trên bàn ăn cực kỳ vi diệu.
Ba người ai không ai nói chuyện dường như cả ba đều đang xuất thần. Lúc Tư Viện quay trở lại thấy không ai động đũa vào đồ ăn trên bàn.
“Sao mọi người không ăn? Đồ ăn sắp nguội hết rồi.” Tư Viện đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, ba người còn lại chẳng còn hứng thú như cũ nên gắp không được mấy gắp.
Tư Viện đứng dậy lấy món tráng miệng đã làm trước ra chia cho bọn họ.
“Simon ăn thử món này xem, không phải anh thích khoai môn nhất sao?”
Ôn Đình Sơn lạnh lùng liếc qua, lông tơ của Simon dựng đứng lên, anh ta căng da đầu ăn mon tráng miệng. Mễ Lạc lại cười khanh khách gắp một viên lên đưa tới bên miệng Ôn Đình Sơn: “Honey, nếm thử xem, Viện Viện làm món tráng miệng cũng rất ngon.”
Ôn Đình Sơn cố ý cầm lấy tay Mễ Lạc đang kẹp miếng tráng miệng nhét vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt lại nhìn Tư Viện đầy khiêu khích.
Tư Viện bị dọa sợ vội cúi đầu ăn, tên biến thái này lại có thể trắng trợn như thế.
Quả thật Simon rất thích ăn khoai môn, hương vị trong miệng mềm dẻo vừa phải, không quá ngọt, vị mật ong nhàn nhạt quanh quẩn đầu lưỡi. Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn Tư Viện, tán thưởng nói: “Món này em làm rất ngon.”
Tư Viện cười nói: “Nếu anh thích thì ăn nhiều một chút, em làm rất nhiều lát nữa gói lại cho anh mang về một ít.”
Simon vừa định nói được thì Ôn Đình Sơn lại nói: “Hình như quần giặt xong rồi đấy?”
Tư Viện quay đầu lại quả nhiên thấy máy giặt đã dừng lại? Nhanh như vậy sao?
Cô nghi ngờ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, quả nhiên máy giặt đã dừng lại, quần áo cũng đã khô.
Cô rất kinh ngạc nhưng vẫn lấy ra đưa cho Simon thay.
Đúng vào lúc này, Simon nhận được một cuộc điện thoại, khi thấy số gọi đến, sắc mặt anh ta liền thay đổi và đi vào nhà vệ sinh nghe điện.
Một lát sau, anh ta đã thay quần đi ra xin lỗi Tư Viện nói: “Anh có chút việc đột xuất phải đi ngay. Cảm ơn em đã chiêu đãi, lần sau anh sẽ mời em.”
Anh ta vội vội vàng vàng rời đi giống lửa đốt đến mông.
Thậm chí Tư Viện còn chưa kịp nói gì.
Một loạt tình huống liên tiếp xảy ra, Tư Viện không khỏi quay đầu nhìn Ôn Đình Sơn, cô cảm thấy chắc chắn có liên quan tới anh.
Ôn Đình Sơn nhìn thấu tâm tư của cô những vẫn không để lộ ra, chỉ là người vừa đi bầu không khí trong phòng càng thêm quỷ dị.
Ôn Đình Sơn ăn uống thoải mái, Mễ Lạc mất đi hứng thú ngồi lướt điện thoại.
Tư Viện lại rất muốn tiễn hai tôn đại phật này đi.
Tại sao bọn họ không có cuộc gọi khẩn cấp nào? Sao không có ai tìm họ thế?
“Viện Viện, hai ngày trước tớ gặp Hàn Túc.”
Đột nhiên Mễ Lạc nhắc tới tên bạn trai cũ đáng chém ngàn đao. Tuy Tư Viện ngạc nhiên nhưng cảm xúc cũng không dao động mấy, cô bình tĩnh hỏi: “Hắn ta làm sao?”
“Hình như anh ta đang tìm cậu.” Mễ Lạc nở nụ cười quái đản nói: “Tớ nghe nói, anh ta đang tìm cậu khắp nơi. Hình như anh ta muốn quay lại với cậu nhìn có vẻ như anh ta đang rất hối hận. Sao? Cậu có cần cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh ta không?”
Cô ta nói ra câu nói này thực sự khiến Tư Viện cảm thấy buồn nôn.
Cô không hiểu tại sao Mễ Lạc có thể nói ra những lời ghê tởm như thế bằng chất giọng ngây thơ vô tội được.
Người khác cô không nói nhưng Mễ Lạc biết lúc trước Hàn Túc đã đối xử và phản bội cô như thế nào, tuy không phải là toàn bộ câu chuyện nhưng cô đã kể với cô ta đến sáu mươi bảy mười phần trăm câu chuyện.
Bây giờ cô ta lại khuyên cô quay lại với tên khốn nạn đó, cô ta có ý gì?
Ở trước mặt Ôn Đình Sơn cô không muốn nói đến chuyện này chỉ nói: “Tớ và hắn ta đã cắt đứt quan hệ, giờ tớ không muốn nhắc tới hắn ta nữa.”
Mễ Lạc gật đầu, khoa trương nói, “Ồ, xem ra cậu thật sự rất hận anh ta.”
Nói xong cô ta lại quay đầu cười khanh khách nói với Ôn Đình Sơn: “Honey, anh không biết chứ, Viện Viện nhà chúng ta chính là một cô nương ngốc. Ngày trước cô ấy đối với tên bạn trai cũ phải gọi là đào tim đào phổi, anh ta cần gì cô ấy đều cho. Tiền tiết kiệm dành dụm bao nhiêu năm đi làm vất vả cũng đưa hết cho anh ta, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý hỗ trợ anh ta gây dựng sự nghiệp. Kết quả thì sao, tên cặn bã đó không chỉ ngoại tình, còn cuỗng toàn bộ tiền của Viện Viện bỏ trốn. Anh nói xem, anh ta còn mặt mũi nào mà yêu cầu quay lại chứ, đúng không? Viện Viện!”
Thật là xấu đẹp gì đều là một mình cô ta nói ra.
Trong lúc nhất thời Tư Viện không biết phải nói gì, im lặng gắp một miếng sườn nhai trong miệng.
Tiếng cô cắn xương giống như con cún mới lớn đang gặm xương, Ôn Đình Sơn không nhịn được bật cười.
Mễ Lạc ngạc nhiên: “Anh cười gì thế?”
Tư Viện cũng ngạc nhiên, vô duyên vô cớ anh cười cái gì?
Ôn Đình Sơn lau miệng, tao nhã đặt khăn ăn xuống bàn: “Cảm thấy em thật đáng yêu.”
Tuy là nói với Mễ Lạc nhưng ánh mắt lại nhìn Tư Viện. (tra nam)
Hiếm khi Mễ Lạc được anh đáp lại như thế, cô ta không kìm chế được vui sướng, khóe môi cong lên thấy rõ. Cô ta nũng nịu kéo tay anh oán giận một câu: “Đáng ghét, có người ngoài.”
Hay cho một câu người ngoài.
Tư Viện hận không thể đuổi hai người họ ra khỏi nhà cô nhưng ngoài miệng cô vẫn phải dối trá nói: “Hai người thật ân ái.”
Ôn Đình Sơn cười càng thêm hàm súc, giơ tay vén tóc ra sau tai cho Mễ Lạc, ôn nhu nói: “Đương nhiên rồi.”
Tư Viện cảm thấy thật buồn nôn, tên tra nam này thật biết diễn kịch, tên ma cà rồng đáng chết, tên biến thái chết tiệt.
“Lạc Lạc, hãng Tiffany em thích mới ra kiểu nhẫn mới, em có muốn đi xem không?”
Mễ Lạc vui vẻ nói: “Anh định đi cùng em sao?”
Đây chính là đãi ngộ hiếm có, cô ta theo anh lâu như vậy, anh mới chỉ cùng cô đi mua sắm hai lần mà cả hai lần đều có nguyên nhân.
Mễ Lạc cũng chẳng cần quan tâm trong lòng anh đang toan tính cái gì. Cô ta chỉ cần thể hiện tình yêu trước mặt Tư Viện để đối phương khó chịu buồn bã là tâm tình của cô ta tốt hơn rất nhiều.