Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ngay cả bệnh viện tư nhân cao cấp cũng không tránh khỏi.
Mễ Lạc là phu nhân nhà giàu, đáng lẽ nên nằm ở bệnh viện tư nhân cao cấp với đội ngũ y tế cực giỏi, nhưng kết quả cô ấy lại ở phòng bệnh V.I.P của bệnh viện hạng ba.
Tư Viện thấy khó hiểu, cô cầm theo vật dụng hàng ngày, còn có trái cây Mễ Lạc thích nhất.
Đẩy cửa bước vào, người bệnh ốm yếu thì chẳng thấy đâu, thay vào đó lại thấy Mễ Lạc đang ngồi trên bệ cửa sổ cầm điện thoại chơi game vui vẻ.
Mễ Lạc nghe thấy âm thanh mở cửa, lơ đãng ngẩng đầu, thấy là Tư Viện thì cười vẫy tay với cô: "Viện Viện, sao cậu lại tới đây?"
Tư Viện ngẩn ngơ trong giây lát, bộ dáng này của cô ấy có chỗ nào giống người bệnh đâu.
"Không phải cậu bị bệnh sao?" Điện thoại WeChat cũng không gọi lại, Tư Viện cứ nghĩ cô ấy bị bệnh rất nghiêm trọng.
Mễ Lạc giữ chặt tay cô làm nũng: "Xin lỗi mà, không phải mình không muốn trả lời đâu, thật sự là do điện thoại của mình bị rơi vỡ rồi, cũng không có tài khoản nữa."
Điện thoại bị rơi vỡ, có thể mang đi sửa, cũng có thể đăng nhập WeChat một lần nữa, sao đến một chút liên lạc cũng không có? Trong lòng Tư Viện nghi hoặc, nhưng không trực tiếp hỏi ra.
"Sao lại bị rơi vỡ thế?"
Mễ Lạc hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Mình đi quán bar uống rượu, lúc nhảy sung quá nên lỡ làm rơi thôi."
Hai tròng mắt cô ấy mê ly, có chút mờ mịt nhìn Tư Viện, tựa như đứa trẻ say rượu chưa tỉnh.
Tiếng nói mềm mại, lôi kéo Mễ Lạc làm nũng oán giận: "Thật đó, cậu phải tin mình, mình uống say, xong điện thoại bị rơi, mình tìm mãi không thấy, đến lúc phát hiện ra thì không thấy đâu nữa rồi."
Dáng vẻ mềm mại đáng yêu như vậy, nào có ai vô tâm dám trách mắng cô ấy cơ chứ.
Tư Viện cuối cùng vẫn không nói nghi vấn trong lòng ra, chỉ quan tâm nói: "Thế sao lại nằm viện? Mình thấy cậu....!Cũng ổn đấy chứ?"
Mễ Lạc cười hì hì: "Hì, mình chơi sung quá, còn tưởng rằng một thời gian dài nữa Đình Sơn mới về, ai ngờ đâu anh ý đột ngột về sớm vậy.
Mình sợ anh ấy trách mình chơi nhiều quá, nên mới lấy cớ nằm viện, miễn bị ăn mắng."
Đúng là vừa tùy hứng vừa sung sướng.
Lời nói đầy thâm ý của Ôn Đình Sơn ngay lúc đó giờ đã có đáp án.
Chắc chắn anh biết màn kịch nhỏ của Mễ Lạc, thế nhưng cũng không so đo, ngược lại tùy ý để cô ấy càn quấy.
Tư Viện có chút hâm mộ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, có phải anh cố ý làm bộ không biết hay không, tùy ý để Mễ Lạc ở lại bệnh viện.
Cố ý làm như vậy, sau đó làm trò ám muội với cô?
Nhớ tới lúc ấy suýt chút nữa anh hôn môi mình, Tư Viện lại có cảm giác tiểu tam áy náy với chính thất.
Cô miễn cưỡng cười cười, nói: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."
Mễ Lạc đắc ý nâng cằm lên, lại để lộ ra vết máu nhàn nhạt trên cằm: "Đương nhiên, anh ấy yêu mình nhất."
Tư Viện cảm thấy nụ cười ấy hơi chói mắt, có chút châm chọc.
Thật sự yêu cậu sao? Nếu đã yêu cậu như vậy thì sao lại giở trò ái muội với mình chứ?
Có lẽ chỉ là trêu chọc cô thôi!
Đàn ông đều như vậy, nhiều lúc phụ nữ chỉ được đàn ông coi như là món đồ chơi.
Chỉ cần điều kiện cho phép, cho dù có thứ đồ chơi tốt nhất thế giới, họ cũng không ngại tự hạ mình xuống một chút để chơi đùa với mấy món thấp kém.
Không có lý do gì, chỉ là nhất thời nổi hứng thôi.
Tư Viện nghĩ đến khả năng này, vội xua đi những suy nghĩ trong đầu, không để bản thân khó chịu: "Sao trên cằm lại có vết máu vậy, bị thương à?"
Mễ Lạc nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt dữ tợn kì dị, nhưng rất nhanh lại biến mất.
"Không có gì, chỉ là lúc đi chơi gặp được thứ rác rưởi định lợi dụng mình, bị mình dùng chai bia đánh, mấy mảnh nhỏ bắn lên mặt mình nên mới như vậy."
Mễ Lạc dữ tợn làm Tư Viện sửng sốt, cô ấy trước kia dù có lớn gan, nhưng cũng chưa từng làm chuyện đánh người: "Cậu không sao chứ?"
"Mình thì chẳng có chuyện gì, nhưng mà cậu..." Mễ Lạc có ý gì đó: "Mình nghe nói cậu bị đánh ở công ty, có chuyện gì vậy?".
Danh Sách Chương: