Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Sơn ngồi một bên nhìn Tư Viện.

Tư Viện không sợ anh, ngược lại còn lườm anh sắc lẹm.

Ôn Đình Sơn đột nhiên kéo cô vào trong lòng, giữ cằm cô hôn lên môi cô.

Tư Viện không ngờ anh lại phản ứng như thế. Cô sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được, lúc cô đánh anh, tay anh cũng đã sờ vào trong quần áo cô.

Tư Viện hoảng sợ dùng sức đập vào người anh: “Tài xế còn ở phía trước.”

Nhưng người lái xe lại cực kỳ hiểu chuyện, anh ta nâng cao vách ngăn lên tạo ra một không gian nhỏ chỉ có hai người.

Tư Viện đẩy anh ra, “Anh làm gì thế? Ban ngày ban mặt, có thể bình thường chút được không?”

Ôn Đình Sơn liếm môi như chưa đã thèm cười nói: “Viện Viện, nhìn em ghen thật sự rất đáng yêu.”

Tư Viện trở nên bối rối, nét mặt lại tỏ vẻ khinh thường, “Ai ghen? Em chỉ cảm thấy cô ấy theo anh nhiều năm như vậy, anh nói cắt đứt liền cắt đứt, thật sự không có chút luyến tiếc nào sao?”

Anh đối với người phụ nữ theo anh mười năm còn như thế, chẳng lẽ lại đối với cô lại tốt hơn sao?

Kẻ bạc tình vĩnh viễn đều bạc tình, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn là ngoại lệ.

Ôn Đình Sơn không biết cô đang nghĩ gì, anh xoay mặt cô lại ép cô nhìn mình. “Không ghen? Thế này không tốt lắm đâu, bảo bối. Không phải tôi đã nói em nên học cách yêu tôi sao, ghen chính là bước đầu tiên đấy.”

Tư Viện cảm thấy cô không thể giao tiếp nổi với anh, chuyện cô muốn nói không phải là chuyện này.

Cô cắn môi: “Có ai nói với anh rằng, muốn một người phụ nữ yêu anh cần rất nhiều thời gian và công sức không?”

Ôn Đình Sơn cười, “Em là người phụ nữ đầu tiên tôi bỏ nhiều công sức nhưng em lại không chịu thừa nhận em yêu tôi.”

Tư Viện không khỏi tò mò hỏi anh một câu, “Anh đã có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”

Ôn Đình Sơn cũng nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi không nhớ nổi. Tôi đã sống hơn một nghìn năm rồi, sao có thể chỉ có một người phụ nữ được chứ? Số lượng quá lớn, tôi không thể đếm hết được.”

Tư Viện cảm thấy thật thái quá, “Anh sống hơn một nghìn năm từng có vô số phụ nữ, vậy mà không có nổi một người làm anh động lòng?” Đây quả thật là máu lạnh vô tình.

Ôn Đình Sơn chỉ coi như cô đang ghen tị, cười nói: “Tôi không phải Angus, sao có thể dễ dàng yêu đương như vậy được.”

Nói đến Angus, có một chuyện Tư Viện vẫn luôn tò mò. “Năm đó anh nói Angus luôn tìm cách giết anh chỉ vì một người phụ nữ. Chuyện của cô gái đó là như thế nào?”

“Em muốn biết sao?”

Tư Viện gật đầu, thật ra cô đang cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh.

Hơn nữa con người luôn có lòng hiếu kỳ, Tư Viện rất tò mò cô ấy là người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến một người đàn ông như Angus nhớ thương mấy trăm thậm chí là hơn một nghìn năm.

Không những thế anh ta còn dành rất nhiều thời gian chỉ để báo thù cho cô ấy.

Và tại sao Ôn Đình Sơn lại muốn giết người phụ nữ đó?

“Chuyện này có thể nói đơn giản cũng có thể nói phức tạp, em muốn nghe theo kiểu nào?”

“Đơn giản đi.” Tư Viện không chút do dự nói.

Ôn Đình Sơn phì cười gật đầu. “Đơn giản chính là, có một trà xanh chân đạp mấy thuyền bị tôi phát hiện. Vì tình nghĩa anh em, tôi đã giết chết cô ta nhưng Angus không tin, luôn muốn tìm cách giết tôi để báo thù cho trà xanh kia.”

Cái này cũng thật sự đơn giản quá mức rồi đi.

Tư Viện rất muốn hỏi thế kiểu phức tạp thì như nào nhưng nhìn vẻ mặt mong ngóng cô mở miệng hỏi anh của Ôn Đình Sơn, cô nghiến răng nuốt lại vào trong bụng. Ôn Đình Sơn thấy cô không cắn câu thì bất mãn nói: “Sao em không hỏi?”

Tư Viện hừ một tiếng, ăn ngay nói thật, “Em sợ anh đào hố chờ em nhảy vào.”

Ôn Đình Sơn bật cười ha ha, hôn lên tay cô một cái, “Viện Viện, tôi ngày càng yêu em rồi! Làm sao đây cái hố này em không nhảy cũng phải nhảy.”

“Dựa vào cái gì?” Tư Viện giận dỗi, anh thật sự rất thích ép mua ép bán.

Ôn Đình Sơn nói: “Có câu nói, tò mò hại chết mèo! Có một số việc đã bắt đầu thì em buộc phải kiên trì đi đến cuối cùng.”

Anh nói thế như có điều ấm chỉ, Tư Viện còn chưa kịp hiểu, Ôn Đình Sơn đã ấn bộ đàm nói với tài xế một câu: “Lái xe thêm hai vòng nữa, tôi chưa bảo dừng thì chưa được dừng.”

Tư Viện chưa hiểu anh muốn làm gì, Ôn Đình Sơn đã ngắt liên lạc.

Nói xong, Ôn Đình Sơn đè cô xuống ghế, cởi quần lót của cô, đẩy hông cắm vào.

Tư Viện bị đau, nghiến răng nghiến lợi đấm anh: “Anh điên rồi, sao có thể làm loại chuyện này ở chỗ này?”

Ôn Đình Sơn cắn lỗ tai cô: “Em biết không tôi đã sớm muốn làm ở trong xe à. Không phải, phải nói là tôi muốn làm em ở tất cả mọi nơi. Quả nhiên, làm trên xe sẽ có cảm giác khác.”

Tư Viện rên rỉ thở dốc, cô không dám phát ra âm thanh chỉ sợ người tài xế phía trước nghe thấy.

Nhưng Ôn Đình Sơn lại cố tình đẩy mạnh vài cái, anh đẩy quần áo của Tư Viện lên lộ ra đôi thỏ trắng. Anh dùng sức xoa bóp, hai nụ hoa cũng bị anh đùa nghịch đến se lại.

Động tác này đã chạm đến điểm mẫn cảm của Tư Viện, Tư Viện tinh thần căng thẳng, điểm mẫn cảm bị kích thích, dâm dịch chảy ra không ngừng rớt cả xuống đệm ghế.

Trong không khí nồng đậm mùi hương của một trận hoan ái, Tư Viện cũng động tình.

Ôn Đình Sơn cắn lỗ tai cô nói: “Không phải em muốn biết chuyện của Isabella sao? Nếu bây giờ em hỏi tôi sẽ nói cho em biết.”

“Em không muốn biết.” Tư Viện trừng mắt nhìn anh, Ôn Đình Sơn lại không chịu bỏ qua cho cô.

Anh dùng sức cắm vào trong cô, tàn nhẫn đâm mạnh mười mấy lần, tay anh nâng cằm Tư Viện lên ép cô đối mặt với mình, “Viện Viện, tôi cho em thêm một cơ hội nữa em có muốn biết sự thật hay không?”

“Không muốn!” Tư Viện chống cự lại anh.

Ôn Đình Sơn đẩy mông tăng tần suất va chạm, trong xe vang dội tiếng da thịt chạm vào nhau.

“Em muốn!”

“Không muốn!”

“Em muốn!”

Ôn Đình Sơn giống như một đứa trẻ ép buộc Tư Viện phải thừa nhận cô muốn biết sự thật.

Tư Viện nhìn thấy sâu trong mắt anh có một loại bi thương mơ hồ. Đột nhiên cô cảm thấy dường như anh đã đè nén chuyện này ở đáy lòng quá lâu rồi và luôn muốn chia sẻ với ai đó.

Động tác của Ôn Đình Sơn thật sự vừa bá đạo lại vừa hung mãnh, Tư Viện không chịu nổi chỉ đành thỏa hiệp, “Được rồi, em muốn biết, anh nói cho em sự thật đi.”

Lúc này Ôn Đình Sơn mới vừa lòng, tốc độ cũng chậm lại động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

Anh chậm rãi đưa đẩy, bắt đầu kể lại câu chuyện cũ cho cô nghe.

Lúc đó có lẽ là khoảng thế kỷ thứ 14, trong lịch sử giai đoạn đó còn được gọi là phong trào văn hóa Phục Hưng.

Thời đại đó xuất hiện rất nhiều nghệ thuật gia, văn nhân, tác giả vĩ đại.

Hồi đó Angus và Ôn Đình Sơn vẫn là anh em tốt.

Bọn họ, một người sống trong tòa thánh Vatican và là người kế vị tương lai của Giáo Hoàng, một người là công tước của đất nước Italy.

Tại một buổi vũ hội của hoàng gia, Angus và Ôn Đình Sơn cùng quen biết với con gái của một vị hầu tước.

Cô đến từ một đất nước nhỏ bé của Châu Âu nhưng lại có một vẻ đẹp xuất chúng. Ngày đầu tiên cô xuất hiện ở yến hội đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Angus và Ôn Đình Sơn cũng không ngoại lệ, bọn họ đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Nhưng tư tưởng của hai người họ lại hoàn toàn khác nhau, Angus vẫn luôn muốn tìm tình yêu đích thực còn Ôn Đình Sơn lại chỉ thích du hý nhân gian.

Với anh mà nói, phụ nữ có xinh đẹp đến nhường nào thì cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Đặc biệt là khi đứng trước tình anh em phụ nữ cũng chỉ như quần áo.

Lúc anh biết Angus nhất kiến chung tình với Isabella, anh đã chủ động bỏ cuộc.

Angus cũng giống như tất cả các quý ông khác, anh ta mời Isabella tới tham dự các buổi vũ hội, mời cô khiêu vũ, mời cô tham gia các buổi yến hội, các buổi thơ văn nghệ thuật khác nhau. Ngoài ra còn mời cô đi cưỡi ngựa, săn thú, du lịch gần hết nước Anh.

Angus đã dành cho Isabella tất cả những sự lãng mạn mà một người phụ nữ có thể tưởng tượng ra. Khi đó Ôn Đình Sơn đã cho rằng Angus thật sự gặp được tình yêu đích thực.

Cho đến một ngày, Angus uống say trong một buổi vũ hội, Isabella thế mà lại chui vào phòng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK