Tư Viện cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy có bóng người khuất sau cửa sổ, ban công tầng hai cũng không có người.
Lúc Ôn Đình Sơn xuất hiện, có không ít người ngạc nhiên bất ngờ sau đó lại ngo ngoe rục rịch muốn tiếp cận làm quen.
Tư Viện không quen biết những người này nhưng nhìn quần áo bọn họ mặc cô chắn hẳn bọn họ đều là những người giàu có bình thường hay vênh váo tự đắc.
Lúc nói chuyện với Ôn Đình Sơn lại khiêm tốn nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng.
Tư Viện không khỏi cảm khái, có tiền có thế thật là tốt. Sở dĩ những người này có thể trở nên giàu có là do bọn họ thiếu một thứ so với người khác đó chính là lòng tự trọng.
Người nghèo quá để ý tới thể diện và lòng tự trọng cho nên họ rất khó cúi đầu để lấy lòng một ai đó.
Giống như chính bản thân cô!
Cô không châm biếm cũng không khinh thường những người đó, loại cảm xúc này chỉ có ở những đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Sống đến tuổi này rồi, cô cũng hiểu người có thể buông bỏ lòng tự trọng thỏa hiệp với cuộc sống mới được xem như người trưởng thành thực thụ.
Cho nên cô cười rất thản nhiên trước cái nhìn chăm chú của mọi người.
Có người tò mò hỏi Ôn Đình Sơn: “Ôn tiên sinh, vị mỹ nữ bên cạnh ngài là…”
“Tất nhiên là bạn gái của Ôn tiên sinh rồi, ông thật là không có mắt nhìn gì cả.” Một người đàn ông cười ha ha trêu ghẹo nhưng ông ta lại nhìn Tư Viện bằng ánh mắt khinh thường.
Tư Viện không cần nghĩ cũng biết ông ta nghĩ gì. Đây là lần đầu cô lộ mặt trong một trường hợp chính thức, bản thân cô lại không có gia thế cũng chẳng có gia cảnh, cho nên trong mắt những người ở đây cô chẳng khác nào cô gái hám tiền chuyên đeo bám đàn ông giàu có.
Ôn Đình Sơn mỉm cười: “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
Vừa hay đúng lúc Mễ Lạc đi tới, cô ta đã nghe thấy thế thì trong mắt cô ta không giấu nổi sự vui mừng. Cô ta cho rằng Ôn Đình Sơn sẽ làm bẽ mặt Tư Viện ngay tại chỗ, ai ngờ câu nói tiếp theo lại khiến Mễ Lạc thiếu chút nữa thì hét lên.
Ôn Đình Sơn liếc nhìn mọi người đang hào hứng nhìn bọn họ, anh ôm eo Tư Viện kéo cô vào trong ngực, kiêu ngạo nói: “Xin giới thiệu với mọi người đây là vợ tôi, Tư Viện.”
Mọi người đồng loạt nhìn nhau, ai cũng bị tin tức bất ngờ làm cho choáng váng. Có người còn tò mò hỏi anh: “Ôn tiên sinh kết hôn từ khi nào? Sao chúng tôi lại không nghe được tin tức gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Mễ Lạc, có phần như đang chờ kịch vui.
Ôn Đình Sơn cũng không để ý đến bọn họ, chỉ nói: “Chúng tôi mới đăng ký mấy hôm trước, hôn lễ vẫn đang được chuẩn bị. Đến lúc đó, hy vọng các vị nể mặt tôi đến uống chén rượu mừng.”
Anh đã nói như thế mọi người cũng không nghi ngờ nữa. Đây là người vợ do Ôn Đình Sơn chính thức thừa nhận, ngay lập tức ánh mắt mọi người nhìn Tư Viện đã trở nên tôn trọng và lấy lòng. Ngay cả người đàn ông vừa rồi đã khinh thường cô cũng ảo não, ông ta thấy bản thân hơi lỗ mãng, chỉ hy vọng đối phương không nhìn thấy.
Mễ Lạc đứng ở bên cạnh thì cảm thấy cả người lạnh toát từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu, cô ta phải nỗ lực kìm chế bản thân lắm mới không bóp nát ly rượu trong tay.
Cô ta cười khanh khách bước tới kéo cánh tay Tư Viện: “Ai nha, Viện Viện, hôm nay là tiệc đính hôn của tớ sao lại thành nơi để hai người tuyên bố tin kết hôn vậy. Như vậy là không được đâu nhé! Hôm nay cậu nhất định phải tự phạt ba chén mới được!”
Nói xong, cô ta ra hiệu cho người phục vụ bưng rượu tới.
Người phục vụ cung kính bưng khay tới, Mễ Lạc cầm ly rượu lên đưa cho Tư Viện và Ôn Đình Sơn, cười nói: “Viện Viện, chúc mừng hai người.”
Cô ta giơ chén rượu lên rồi uống cạn ly rượu, sau đó cười khanh khách nhìn hai người, làm những người xung quanh sôi nổi liếc nhìn chuẩn bị xem kịch vui.
Tư Viện và Ôn Đình Sơn khẽ liếc nhìn nhau, cô chỉ nhấp nhẹ một ngụm chứ không uống hết còn Ôn Đình Sơn lại nể tình uống hết.
Mễ Lạc thấy thế thì nỗi hận trong lòng lại càng tăng lên.
Ôn Đình Sơn cao quý không ai bì nổi, từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhìn bề ngoài thì giống như anh nể mặt cô ta, thật ra là anh đang tạo thể diện cho Tư Viện. Anh muốn cho mọi người ở đây biết, bản thân anh coi trọng người vợ này thế nào.
Trong giới thượng lưu, ai chẳng là kẻ lăn lộn trong xã hội lâu năm, có thể đi tới ngày hôm nay có mấy ai không phải là kẻ lõi đời.
Hôm nay anh công khai giành thể diện cho Tư Viện, sau này Tư Viện có đi ngang thì cũng không ai dám coi thường cô.
Năm đó cô ta mặt dày mày dạn tự nói mình là vợ chưa cưới của Ôn Đình Sơn, tuy Ôn Đình Sơn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận nhưng thái độ của anh lại vẫn luôn mập mờ làm người khác cũng coi cô ta thật sự là vợ chưa cưới của Ôn Đình Sơn.
Sau ba năm mất tích, Ôn Đình Sơn đột ngột quay lại và tuyên bố kết hôn với người con gái khác, trong buổi tiệc hôm nay ai chả đang ngóng trông nhìn thấy cô ta bị bẽ mặt.
Nhưng không sao! Lát nữa thôi những người đó sẽ còn cười nhạo cô ta nữa.
Mễ Lạc khẽ cười một tiếng, lúc ngẩng đầu lên trong mắt lại chứa đầy sự dịu dàng lương thiện.
MC gõ gõ vào chén rượu để thu hút sự chú ý của mọi người, Mễ Lạc cũng thuận thế rời đi.
Ôn Đình Sơn ôm vai Tư Viện, ghé vào tai cô nói: “Lát nữa chúng ta sẽ rời đi khi nghi lễ kết thúc.”
Nhanh vậy sao?
Tư Viện còn chưa kịp nghĩ làm thế nào để liên hệ với giáo sư Hồ!
Cô định không đồng ý nhưng đột nhiên cô lại nhìn thấy một bóng người bước lại gần sân khấu và thì thầm gì đó với người chỉnh âm thanh.
Tư Viện chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Hàn Túc ở chỗ này.
Vốn dĩ cô cho rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại tên bạn trai cũ này, tại sao hắn ta lại xuất hiện trong buổi tiệc như thế này?
Người trên sân khấu đã hoàn thành xong nghi thức đính hôn, MC đang chuẩn bị phát những khoảnh khắc ngọt ngào của đôi vợ chồng sắp cưới. Bỗng nhiên Tư Viện có cảm giác như sắp xảy ra chuyện.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, hội trường đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào màn hình lớn bên trên. Màn hình hiện lên những tấm ảnh ngọt ngào của Stephen và Mễ Lạc, sau một vài tấm ảnh đột nhiên hình ảnh thay đổi thành một người phụ nữ trần trụi quỳ trên mặt đất há to miệng ngậm dương vật của đàn ông.
Tư Viện nhìn người trong tấm ảnh, trong chớp mắt cả người cô như rơi vào hầm băng.
Sau đó lại là mấy tấm ảnh sex của cô, người đàn ông trong ảnh không phải ai khác chính là Hàn Túc.
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tư Viện.
Tất cả mọi người đều thể hiện sự khinh thường và ghê tởm với cô, đám đàn ông lại càng trực tiếp, ánh mắt nhìn Tư Viện giống như cô đang trần truồng đứng trước mặt mọi người.
Tư Viện vội đuổi theo Hàn Túc ngay lập tức.
Ôn Đình Sơn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Mễ Lạc.
Vốn Mễ Lạc còn đang cười hì hì nhìn Tư Viện bị nhục nhã không chỗ trốn mà chạy trối chết.
Nhưng khi ánh mắt cô ta bắt gặp ánh mắt Ôn Đình Sơn thì cô ta lại bắt đầu sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích.
Ôn Đình Sơn chậm rãi bước lên sân khấu, mọi người đều nhìn anh như thể đang coi kịch vui. Anh chỉ quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi búng tay một cái, tất cả mọi người đều bị dừng lại giống như thời gian bị ngưng đọng.
Ôn Đình Sơn đi đến trước mặt người chỉnh âm thanh rút cái USB ra rồi bóp nát. Sau đó anh gọi điện thoại cho quản gia tới xóa sạch ký ức của tất cả mọi người ở đây, những ai không xóa được thì xử lý người.
Anh nhìn về phía Mễ Lạc gằn rõ từng tiếng: “Làm ả ta biến mất khỏi mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy ả ta nữa. Để ả ta chết trong đau khổ đi.”