Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm Tư Viện vừa mới đến công ty đã nhận được hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là Ôn Đình Sơn lại đi công tác, lần này anh tới một số nước ở vùng Trung Đông. Tư Viện không quan tâm anh tới Iran hay Iraq chỉ cần anh không giày vò cô được là được.

Tin thứ hai nghe xong cô cũng không được vui vẻ cho lắm.

Có người giao tới công ty một bó hoa hồng to, đỏ rực như lửa, đứng ngoài cửa cũng có thể ngửi được mùi nước hoa khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Nhân viên giao hàng cũng ôm không nổi, trực tiếp hỏi cô ngồi chỗ nào để đặt hoa lên bàn cô.

“Xin hỏi cô có phải Tư Viện không? Vui lòng ký nhận.”

Tư Viện tò mò hỏi anh ta: “Xin hỏi ai là người gửi?”

Nhân viên giao hàng cười: “Chắc chắn là bạn trai cô, một bó hoa to như vậy chắc cũng phải 999 đóa hoa hồng đấy. Bạn trai cô thật sự rất yêu cô!”

Nghĩ đến bạn trai, trong đầu Tư Viện chỉ xuất hiện tên tra nam Hàn Túc lừa tiền bỏ trốn kia.

Cô không nghĩ Hàn Túc sẽ tặng cô một bó hồng lớn như vậy, yêu đương mười năm đừng nói là hoa hồng ngay cả mời cô ăn cơm hắn ta cũng chỉ mời cô tới những quán ven đường rẻ tiền.

Tư Viện cảm thấy mười năm đó đầu cô thật sự bị úng nước nên mới bị trói buộc bởi những quan niệm đạo đức buồn cười. Cô cho rằng yêu một người nên tin tưởng anh ta vô điều kiện và cùng nhau vượt qua khó khăn.

Sự thật chứng minh, người đàn ông thật sự yêu cô sẽ không bao giờ để cô phải chịu khổ?

Tuy rằng bây giờ không có người đàn ông nào yêu cô nhưng cô cảm thấy cô phải tự yêu lấy mình.

Sau khi ký nhận, Tư Viện nóng lòng mở tấm card trên bó hoa hồng ra, hóa ra là Simon tặng.

Trong lòng cô có dự cảm không tốt, tên này tặng hoa cô một cách táo bạo như thế là muốn tuyên bố với mọi người anh ta đang theo đuổi cô sao?

Tư Viện đang nghĩ ngợi thì Simon gọi điện thoại đến.

Tư Viện hơi do dự nhưng vẫn bắt máy, cô đi ra ngoài hành lang nghe điện.

“Sáng sớm đã gọi điện thoại cho em, anh có chuyện gì à?”

Simon cười hỏi: “Viện Viện, em đã nhận được hoa chưa? Có thích không?”

Tư Viện rất muốn nói với anh ta, cô không hề thích hoa hồng đỏ, tuy rằng đẹp nhưng lại quá rực rỡ.

Nhưng hôm qua cô vừa mới lừa tiền người ta xong, hôm nay trở mặt thì hơi xấu hổ. Vì thế cô trợn mắt nói dối: “Thích chứ, em rất thích. Anh chính là người đàn ông tri kỷ nhất ôn nhu nhất em từng gặp.”

Ở đầu bên kia, Simon lại cười chế giễu. “Em thích là được rồi. Chờ em tan tầm tôi tới đón em đi ăn tối nhé.”

“Chỉ sợ hôm nay không được, hôm nay em phải tăng ca. Boss vừa đi công tác dồn lại một đống chuyện lớn nhỏ nè.”

Lại bị từ chối, Simon trở nên thiếu kiên nhẫn, anh ta lạnh lùng nói: “Sao, hóa ra công việc quan trọng hơn anh à. Hay là em có hẹn với người khác cho nên cố ý kéo dài thời gian với anh.”

Lời này có chút khó nghe, không phải anh ta đang ám chỉ cô lả lơi ong bướm, chân đạp mấy thuyền sao?

Tư Viện khó chịu nhíu mày, ngoài miệng lại dỗ dành anh ta: “Honey, sao anh lại nghĩ vậy? Người ta thật sự bận mà. Hay như này, thứ sáu này em tân gia nhà mới, anh qua nhà em được chứ? Em sẽ tự mình xuống bếp làm cơm chiêu đãi anh.”

Simon không ngờ cô lại mời anh ta tới nhà, quả nhiên là người không biết chừng mực.

Anh ta cũng thuận miệng đáp ứng.

“Được, đến lúc đó, em nhất định phải chiêu đãi anh thật tốt, biết chưa?” Ngữ khí ái muội, ám chỉ rõ ràng.

Tư Viện trợn mắt cảm thấy kinh tởm nhưng vẫn nói với giọng làm nũng: “Biết rồi, anh thật xấu, cứ thế nhé em phải vào làm rồi. Bye bye!”

Tư Viện ngắt điện thoại vỗ vỗ gương mặt mình, trong lòng chửi thầm anh ta là đồ ghê tởm. Cô vừa quay đầu lại thì bắt gặp thư ký Trương không biết đứng ở lối đi từ lúc nào, nhìn cô ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Tư Viện thấy anh ấy cũng thấy xấu hổ.

“Thư ký Trương, tuy anh là ma cà rồng nhưng cũng không cần bước đi không tiếng động thế chứ. Anh dọa tôi sợ muốn chết.”

Thư ký Trương đút hai tay trong túi quần, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trông anh ấy giống như một minh tinh chuẩn bị đi thảm đỏ, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai.

Chẳng trách phụ nữ trong công ty đều thầm yêu trộm nhớ anh ấy.

Thư ký Trương bước đến trước mặt cô, sâu sắc nói: “Tư Viện, tôi phải nhắc nhở cô một câu, Ôn tiên sinh không thích người khác chạm vào đồ của ngài ấy.”

Đây đã là lần thứ hai có người nói với cô câu này nhưng cô lại ghét người khác nói như thế.

Rõ ràng cô là một con người nhưng trong mắt đám yêu thú này cô chỉ là một món đồ hơn nữa còn là một món đồ chơi của riêng Ôn Đình Sơn.

Tư Viện cười lạnh, “Sao nào? Anh định báo cáo với Ôn Đình Sơn chắc?”

Thư ký Trương lắc đầu, “Không cần tôi nói, sớm hay muộn Ôn tiên sinh cũng sẽ biết. Tôi chỉ đưa ra lời khuyên trên cương vị là một người bạn của cô mà thôi. Đừng để Ôn tiên sinh tức giận, nếu anh ấy thật sự tức giận hậu quả cô sẽ không thể gánh nổi đâu.”

Tư Viện nói: “Cùng lắm thì anh ta ăn thịt tôi chứ gì. Bây giờ tôi cũng chỉ là thức ăn nuôi trong lồng, sống ngày nào biết ngày đấy. Khi nào anh ta không vui, cắn một phát đứt cổ tôi không phải tôi vẫn chết sao. Nói không chừng đến lúc đó, anh cũng sẽ được chia một bát canh.”

Dứt lời, cô lướt qua thư ký Trương đi thẳng vào văn phòng.

Aria giao cho cô một chồng tài liệu dày cộp yêu cầu cô sắp xếp sửa sang lại, Tư Viện bắt đầu vùi đầu vào làm việc không muốn để ý tới lời khuyên của thư ký Trương.

Tới thứ sáu, Tư Viện đánh tiếng với Aria rồi tan làm sớm, cô mua một đống đồ về nhà bắt đầu làm cơm.

Khoảng bảy giờ, thức ăn đều đã làm xong, cô nhìn đồng hồ thế mà lại chưa có người khách nào tới.

Tư Viện lấy di động nhắn tin với Mễ Lạc: “Cậu tới chưa? Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi.”

Cô vừa gửi tin nhắn đi thì chuông cửa vang lên, Tư Viện mở cửa thấy Simon cầm chai rượu đứng bên ngoài.

Anh ta đánh mắt nhìn một lượt vào bên trong, “Anh tới đúng lúc chứ.”

Tư Viện nở nụ cười mời anh ta vào nhà nhưng cô lại không đóng cửa mà để cửa mở.

Simon nghi ngờ hỏi cô, “Sao em lại để cửa mở?”

“À, vẫn còn một vị khách nữa sắp đến.”

“Còn khách khác sao?” Simon xụ mặt xuống, anh ta nghĩ rằng anh ta đã ám chỉ đủ rõ ràng. “Anh không phải vị khách duy nhất đêm nay sao?”

Người không biết còn tưởng là anh ta đang ghen nhưng Tư Viện nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt anh ta.

Tư Viện coi như không thấy, khẽ cười, “Honey, sao anh lại căng thẳng thế? Người em mời tới anh cũng quen, là Mễ Lạc đó.”

Nghe thấy hai chữ Mễ Lạc, gương mặt Simon lập tức sinh động hơn, hai mắt lộ ra sự vui sướng, đó chính là biểu cảm khi sắp được nhìn thấy nữ thần và Tư Viện cũng rất quen thuộc.

Ngày trước mỗi lần Hàn Túc nhìn thấy nữ thần của hắn xuất hiện trên TV cũng sẽ lộ ra ánh mắt đó.

Khi đó cô đúng là ngu không ai bằng lại cảm thấy không có chuyện gì, bây giờ nhớ lại thật sự chỉ muốn cho mình một tát.

Đinh, cửa thang máy mở ra.

Mễ Lạc kéo tay Ôn Đình Sơn bước tới.

Simon liếc mắt một cái đã thấy Mễ Lạc nhưng giây sau anh ta nhìn thấy Ôn Đình Sơn cũng tới thì nét mặt sượng lại: “Ôn tiên sinh cũng tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK