Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện nhìn biểu cảm chân thành của anh lại không kiềm chế được nhịp tim của mình.

Trong đầu cô có một âm thanh bảo cô đừng tin anh, anh là người cực kỳ cực kỳ nguy hiểm nhưng cô vẫn mềm lòng.

Không có một người phụ nữ nào lại có thể không động lòng trước một gương mặt thâm tình một ánh mắt trìu mến đến như thế.

Cảm xúc vừa mâu thuẫn vừa phức tạp làm cô quên đi phản ứng, Ôn Đình Sơn cúi người xuống giữ cằm của cô, hôn cô một cách dịu dàng lưu luyến.

Giọng nói của Ôn Đình Sơn dường như có ma lực, “Viện Viện, Viện Viện của tôi, em phải học cách yêu tôi.”

Tư Viện mơ mơ màng màng nghĩ hình như yêu anh cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Cô vươn tay ôm cổ Ôn Đình Sơn trong vô thức và bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên làm Tư Viện giật mình tỉnh lại, cô vội đẩy anh ra.

Cô đứng bật dậy lùi xa khỏi Ôn Đình Sơn, cô nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông, bực tức nói: “Khốn khiếp, sao anh có thể lại dùng loại mánh khóe đó với em.”

Tư Viện vẫn cho rằng lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ là do cô uống say.

Mãi cho đến khi Mật Điềm nói cho cô biết một chuyện ma cà rồng biết một loại thuật thôi miên. Lúc săn thú bọn họ sẽ phát ra một mùi hương, tín hiệu của mùi hương này truyền đi sẽ làm ảnh hưởng đến sóng não của con mồi. Cô gái nào bị ảnh hưởng sẽ nghĩ rằng mình rơi vào bể tình, cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.

Các cô gái sẽ làm ra những hành động trái với chủ ý của mình, sau cùng bọn họ có thể sẽ không nhớ được gì cả.

Tức chết rồi, tức chết rồi, tên lưu manh này, sao anh có thể lợi dụng tất cả mọi tình huống ở tất cả mọi nơi như thế được!

Ôn Đình Sơn bị vạch trần chẳng những không xấu hổ còn chống vào lưng ghế sô pha mỉm cười nhìn Tư Viện.

Cổ áo anh mở rộng, dưới lớp áo sơ mi trắng còn thấp thoáng xương quai xanh tinh xảo. Một vài sợi tóc xõa trước trán anh, che đi đôi mắt xanh thẳm nhưng như thế lại càng toát ra vẻ quyến rũ lười biếng đầy nam tính trên người anh.

Tư Viện không khống chế được nhịp tim của mình đành phải nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn anh.

Ôn Đình Sơn cười nói: “Viện Viện, vừa rồi em cũng muốn, đúng không?”

Tư Viện túm lấy cái gối bên cạnh ném vào người anh: “Đúng cái rắm!”

Cô tức giận rời đi, Ôn Đình Sơn bật cười ở phía sau: “Bé con, lộ quần lót kìa!”

Tư Viện hoảng hốt dừng lại cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng váy cô vẫn rất tốt đâu có lộ quần lót.

Lúc cô quay đầu nhìn lại thì thấy quần lót của cô đang ở trong tay Ôn Đình Sơn, anh còn cố ý đưa lên mũi ngửi ngửi.

Lúc này Tư Viện mới nhận ra thân dưới cô man mát, cô tức giận chạy thẳng lên tầng.

Ôn Đình Sơn nói đầy tiếc nuối, “Cũng không thèm tới cướp lại.”

Nếu cô quay lại anh sẽ đè cô xuống rồi muốn làm gì thì làm. Đừng nói là quần lót, ngay cả chiếc váy nhỏ xinh trên người cô anh cũng sẽ lột sạch.

Di động trên bàn vẫn không ngừng vang lên, lúc này Ôn Đình Sơn mới chậm rãi đứng dậy, cầm di động nhận điện thoại: “Alo?”

Người bên kia lập tức hạ giọng nói: “Tiên sinh, đã điều tra được tung tích của Isabella. Quả nhiên như ngài nói, cô ta vẫn còn sống.”

Ôn Đình Sơn nhếch miệng cười, trong mắt có suy ngẫm cũng có chán ghét, một lúc sau ánh mắt anh chỉ còn lại sự độc ác: “Đúng là người phụ nữ lợi hại, cả tôi lẫn Angus đều bị cô ta chơi vòng quanh. Điều tra xem rốt cuộc là ai đã chuyển hóa cô ta, tôi muốn tặng món quà lớn đó cho Angus.”

Người ở đầu bên kia nhanh chóng gật đầu đáp ứng, lại nói thêm một câu: “Tống gia bên này muốn chuyển lời tới ngài, người trong hiệp hội cũng đang điều tra chuyện sâu hút máu, có vẻ như bọn họ biết nhiều thông tin hơn chúng ta. Tống gia muốn hỏi ngài, có cần qua bên hiệp hội chào hỏi một tiếng hay không?”

Mặc dù yêu giới có rất nhiều yêu thú, mỗi người lại đều có địa bàn thế lực riêng nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thống nhất.

Yêu giới cũng có nơi gọi là hiệp hội, nó không khác lắm so với Cục Dân Chính và cũng có tính chất của một chính phủ. Tác dụng lớn nhất của nó chính là đăng ký và ghi nhận lại tất cả mọi yêu thú trên thế giới.

Chỉ có yêu thú đã đăng ký ở hiệp hội mới có thân phận, nếu gặp phải chuyện khó khăn thì có thể yêu cầu giúp đỡ từ hiệp hội.

Tiền đề chính là không làm nguy hại đến hiệp hội, không làm trái với quy định của hiệp hội.

Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một số yêu thú hoang đã ví dụ như đám sâu hút máu đột nhiên xuất hiện không rõ nguồn gốc này, tính chất nguy hiểm của chuyện này rất cao.

Hiệp hội yêu thú cực kỳ cẩn trọng đối với loại yêu thú đột nhiên xuất hiện này, một khi phát hiện ra bọn họ gây nguy hại cho yêu giới thì nhất định sẽ tiêu diệt.

Ôn Đình Sơn suy nghĩ rồi đồng ý để bọn họ tung tin ra. “Có người trợ giúp một tay tại sao lại không cần?”

Nhưng anh vẫn cẩn thận dặn dọ đám thuộc hạ, phải làm rõ xem bên trong hiệp hội có nội gián hay không?

Đám sâu hút máu này gây ra chuyện lớn như thế mà bây giờ mới bị phanh phui, nói không chừng là có người hiệp hội đứng đằng sau?

Người đầu bên kia hiểu ý anh, “Ngài yên tâm, tôi sẽ nắm chắc chừng mực.”

Ôn Đình Sơn cúp điện thoại, quản gia cầm máy tính bảng đi tới, đưa đến trước mắt anh: “Tiên sinh, đây là bản thiết kế mẫu do bên studio thiết kế gửi tới. Bên đó có nói, nếu ngài vẫn không thấy hài lòng thì cách tốt nhất vẫn nên đưa phu nhân tới studio, bọn họ sẽ đích thân đo số đo chuẩn cho phu nhân. Bọn họ nghĩ rằng nếu được đo số đo của phu nhân vẫn là tốt nhất.”

Ôn Đình Sơn nhướng mày: “Không phải tôi đã cho bọn họ số đo của cô ấy rồi sao?”

Quản gia sững sờ một lúc nhưng cũng không nói gì, trong lòng không khỏi nói thầm, tính chiếm hữu của tiên sinh đối với phu nhân hình như lại lớn hơn rồi.

Váy cưới đặt may riêng đương nhiên là cần người thật đến để lấy số đo chính xác, như thế nhà thiết kế mới có thể căn cứ theo dáng người và khí chất để thiết kế ra một chiếc váy cưới phù hợp.

Ôn Đình Sơn lại chỉ cho bọn họ nhìn qua ảnh chụp của Tư Viện, sau đó nói ra một chuỗi số yêu cầu bọn họ phải thiết kế, quả thật đúng là làm khó các nhà thiết kế rồi.

Không phải bọn họ không thiết kế được mà chỉ sợ hiệu quả của việc thiết kế không thể làm hài lòng khách hàng.

Quả nhiên, Ôn Đình Sơn xem xong mười mấy bản vẽ thiết kế đều không ưng nổi một mẫu, mẫu nào anh cũng cảm thấy không đủ hoàn hảo nếu không thì cũng là quá hở hang!

“Tại sao phải hở vai? Tại sao phải hở ngực? Tại sao phải hở cánh tay? Bọn họ không thể thiết kế ra một chiếc váy cưới hoàn hảo mà không hở hang được à?”

Quản gia bị anh chất vấn liên tiếp không biết phải trả lời thế nào: “Tiên sinh, đây đều là những thiết kế thông thường, không phải trước kia ngài cũng rất thích sao?”

Ngày trước Ôn Đình Sơn rất thưởng thức những thiết kế này. Có một lần Mễ Lạc tham gia một bữa tiệc đã mặc một chiếc váy hở toàn bộ phần lưng, đường cắt xẻ đến tận rãnh mông, tuy nhiên anh cũng không ngại chia sẻ loại cảnh đẹp đó với người khác.

Hơn nữa anh còn rất vui khi đưa ra ý kiến góp ý của mình cho những cô gái đó, thậm chí anh còn chọn ra những bộ lễ phục có thể phô bày ưu điểm của cơ thể bọn họ nhất.

Hở ngực hở mông đã là gì, ngay cả những buổi party sex anh cũng chưa từng để ý.

Bây giờ đến lượt Tư Viện, anh hận không thể bắt cô mặc quần áo của phụ nữ vùng Trung Đông khi ra ngoài, cô chỉ cần lộ ra đôi mắt là được rồi.

“Đám phụ nữ đó có thể so với Viện Viện của tôi sao?” Ôn Đình Sơn không thèm che giấu tiêu chuẩn kép của mình.

Quản gia đành bất lực, ông nhớ tới lời khẩn cầu uyển chuyển của nhà thiết kế, vẫn nỗ lực nói một câu, “Nếu không ngài có thể hỏi phu nhân, suy cho cùng người mặc váy cưới vẫn là phu nhân, dù thế nào thì phu nhân phải hài lòng mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK