Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều lộ rõ vẻ tham lam, Angus đứng trong góc trào phúng nói. “Nhìn bọn họ xem, nghe thấy mấy chữ trường sinh bất tử liền kích động mất đi lý trí. Trong lòng bọn họ chắc chắn có nghi ngờ nhưng giờ phút này bọn họ thà tin vào giấc mộng trường sinh chứ bọn họ lại không muốn nghi ngờ Isabella.”

Tư Viện nhìn Isabella đang đắc ý ngẩng cao đầu trên sân khấu, không khỏi cảm khái nói, “Nếu cô ta làm kinh doanh đa cấp nhất định sẽ là một nhân viên ưu tú, cô ta quá am hiểu tâm lý đám đông.”

Bầu không khí cô ta dựng lên thật sự có sức ảnh hưởng, dù sau này khách hàng có ý thức được mình bị lừa, muốn đổi ý thì có lẽ cũng không tìm thấy người.

“Kinh doanh đa cấp?” Angus lẩm nhẩm mấy chữ này cảm thấy thật sự quá phù hợp với tình huống này, “Cô nói không sai, quả thật Isabella rất giỏi về khoản này.”

Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn, dường như anh cũng cảm nhận được có người đang nhìn anh nhưng khi anh liếc nhìn thì lại bị một đám yêu thú kích động chắn tầm mắt.

Tư Viện vừa căng thẳng lại vừa lo lắng, “Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm thế nào mới có thể vạch trần âm mưu của Isabella?”

Angus nhìn xung quanh, nói: “Tình huống bây giờ dù cô có xông vào giữa bọn họ hét lên, tất cả chỉ là âm mưu của Isabella thì e rằng cũng chẳng có mấy người tin cô.”

Tư Viện thấy khó hiểu, “Vì sao?”

“Cô có chứng cứ không?”

Tư Viện lắc đầu, cô chỉ biết chân tướng do Nikolai nói với cô, ngay cả ghi âm cô cũng không có thế thì ai sẽ tin cô.

“Cô không thể nào hiểu nổi chấp niệm của yêu thú với trường sinh bất tử đâu. Đôi khi con người ta bị lừa bởi vì họ thà tin vào những gì họ muốn tin dù biết đó là lời nói dối, nhưng lời nói dối này khiến bọn họ hạnh phúc cho nên bọn họ cam tâm tình nguyện bị lừa. Ngược lại sự thật luôn khiến bọn họ đau khổ cho nên bọn họ không muốn tin vào sự thật. Suy cho cùng, con người ta bị lừa chỉ là vì họ chấp nhận bị lừa mà thôi.”

Tư Viện đang suy ngẫm về những gì anh ta nói, đúng lúc này, Isabella cầm micro lên và nói: “Quý vị, xin hãy yên lặng, tôi biết mọi người đều rất muốn biết thuốc này có nguồn gốc và chế tạo như thế nào? Nguyên vật liệu của nó rất đơn giản, nó xuất phát từ chính Nikolai thuỷ tổ ma cà rồng.”

Cả hội trường đều sửng sốt, có người còn chưa từng nghe thấy cái tên này nhưng Ôn Đình Sơn lại biết rất rõ. Anh ngạc nhiên nhìn Isabella, cuối cùng anh cũng đã biết là ai chuyển hóa ả ta.

Không trách được, mấy trăm năm không nghe thấy tin tức của Nikolai, anh còn tưởng rằng Nikolai đang ngủ say.

Isabella cười như không cười liếc nhìn Ôn Đình Sơn một cái rồi tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, thuỷ tổ ma cà rồng là trường sinh bất tử. Bọn họ đến từ chủng tộc cao quý nhất trên tinh cầu mẹ, sinh ra đã là người thống trị. Nhưng ngày hôm nay nơi chúng ta sinh sống không phải là tinh cầu mẹ mà là trái đất, bọn họ không nên trở thành người thống trị của chúng ta. Trái lại bọn họ mới nên là người hy sinh đóng góp sức mạnh của mình để cống hiến sự bất tử cho đồng loại. Mọi người thấy tôi nói có đúng không?”

Đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió rít gào ngoài kia.

Thậm chí Tư Viện còn có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống đất.

Quả nhiên đúng như những gì Nikolai nói, Isabella muốn bắt Ôn Đình Sơn. Bữa tiệc hôm nay chính là muốn tất cả yêu thú cùng vây bắt Ôn Đình Sơn.

Không được, tuyệt đối không thể để cô ả thực hiện được.

Tư Viện muốn lao ra vạch trần âm mưu của Isabella nhưng Angus lại giữ chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ cô lao ra đi có ích lợi gì? Cô không thấy ánh mắt của bọn họ sao? Bọn họ động tâm rồi.”

Lúc này Tư Viện mới phát hiện, mắt ai nấy đều đỏ bừng như thể sắp ăn thịt người.

Cô khẽ cắn môi, “Đây là mưu sát, đây là sai lầm.”

Angus cười lạnh: “Vốn dĩ yêu giới chính là cá lớn nuốt cá bé, chẳng qua tới trái đất học theo nền văn minh trái đất cho nên bọn họ mới giả vờ làm người thôi. Chứ thật ra bản chất của bọn họ vốn là những kẻ khát máu từ trong xương cốt, cô đã quên những yêu thú đuổi bắt cô ngày trước rồi sao? Những gì bọn họ làm ngày hôm nay cũng không khác nhau là mấy đâu.”

“Trường sinh bất tử tốt như vậy sao?”

Angus lại bật cười: “Chờ đến khi cô 50 tuổi, thậm chí 70 80 tuổi, cô sẽ hiểu. Cô sẽ thấy cơ thể mình từ từ suy yếu, chuyện gì cũng làm không được, thậm chí còn bị các loại bệnh tật quấn thân. Đến lúc đó cô muốn ăn nhưng lại không thể ăn, muốn chơi nhưng lại không thể chơi, dần dần cô sẽ bị thay thế bởi những người trẻ hơn khỏe hơn, đó là một cảm giác rất đau khổ. Nếu như có cơ hội sống ai chẳng mong được sống dài lâu. Sống có thể thực hiện rất nhiều mục tiêu, thỏa mãn được rất nhiều ham muốn. Sợ chết vốn là bản năng của con người sinh ra đã có, đó cũng là bản năng của yêu thú.”

Tư Viện im lặng ngẫm nghĩ, đúng là cô sợ chết nhưng cô không thể chấp nhận được việc ăn thịt người khác để duy trì sự sống của bản thân, như thế khác nào một con thú.

“Tôi phải làm thế nào mới có thể cứu được anh ấy?”

Cô không thể trơ mắt ra nhìn Ôn Đình Sơn chết.

Angus cười lạnh, “Cô quá coi thường Ôn Đình Sơn rồi, khi nào thì anh ta cần một người phụ nữ cứu vậy? Cô đừng quên anh ta cũng là thuỷ tổ, sức mạnh của anh ta còn mạnh hơn tôi đấy. Nói cách khác, anh ta sẽ không thất bại dễ dàng được đâu.”

Tư Viện tỏ ra nghi ngờ, không phải năm đó Angus cũng lợi dụng cô để giam cầm Ôn Đình Sơn dưới đáy biển trong suốt ba năm sao?

Mạnh như Nikolai vẫn rơi vào tay Isabella, sống mấy trăm năm trong lu nước, người không ra người quỷ không ra quỷ? Có thể thấy bọn họ cũng không phải là không có nhược điểm.

Có lẽ bọn họ có cuộc sống vĩnh hằng nhưng sống tự do dưới ánh mặt trời hoàn toàn khác với cuộc sống của vật thí nghiệm bị nhốt trong lu nước.

Rốt cuộc có người không kìm chế được nói: “Isabella nói đúng, mọi người đều là yêu thú dựa vào đâu đám thủy tổ ma cà rồng các ngươi lại có thể trường sinh bất tử mà chúng tôi lại chỉ có thể sống được vài trăm năm, vĩnh viễn bị các ngươi đàn áp.”

Có người khởi xướng mọi người bắt đầu hùa theo, “Giết anh ta, giết anh ta, giết anh ta.”

Bọn họ nóng lòng muốn thử, nóng lòng muốn ăn máu thịt của anh ta để có được sự trường sinh bất tử.

Tư Viện cảm thấy thật mỉa mai, ngày xưa Ôn Đình Sơn coi cô như đồ ăn, không ngờ có một ngày bản thân anh lại bị kẻ khác coi là đồ ăn, mà sao cô không thấy vui nổi?

Cô không thấy khoái trá khi trả thù được Ôn Đình Sơn, trong lòng cô chỉ thấy lo lắng cho anh.

Tư Viện nhận ra tình cảm của cô dành cho Ôn Đình Sơn không hề lạnh nhạt như cô vẫn nghĩ, trái lại, trong lòng cô có người đàn ông này.

Ôn Đình Sơn vẫn thản nhiên đối mặt với đám đông đang kích động.

Isabella thấy anh vẫn bình tĩnh, cô ta lại không đọc được suy nghĩ của anh nên trong lòng cô ta cũng thấy thấp thỏm. Tuy nhiên khi nghĩ tới những gì cô ta có trong tay, thấp thỏm trong lòng cũng được tiêu trừ sạch sẽ.

Cô ta đắc ý nói: “Ôn tiên sinh, việc đã đến nước này, anh hãy hy sinh bản thân vì mọi người.”

Ôn Đình Sơn đưa mắt nhìn đám ngu xuẩn đang kích động nóng lòng muốn thử kia nhàn nhạt thốt ra một câu, “Được thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK