Ôn Đình Sơn nhìn Tư Viện, thấy ánh mắt né tránh cô, anh nhướng mày cười mỉa: “Xem ra mấy năm không gặp anh cũng học được không ít thứ thú vị.”
Angus vẫn mỉm cười, mái tóc vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Thật ra nó rất đơn giản, chỉ là anh chưa từng gặp cho nên mới không biết thôi. Năm đó tôi gặp Isabella đã phát hiện ra mình không thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Anh cũng biết tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi nói thế anh hiểu chứ?”
Tay Ôn Đình Sơn không tự chủ siết lại kéo tóc Tư Viện làm cô đau. Cô chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn anh.
Angus lại rót cho mình một ly rượu vang, “Tuy anh cứ cố phủ nhận và coi thường phụ nữ nhưng tình cảm luôn kỳ lạ như thế. Nó vừa vô lý lại rất bất ngờ. Ôn Đình Sơn, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không dám tin anh đã yêu cô gái trong ngực anh đâu nhỉ?”
“Yêu?” Ôn Đình Sơn cười chế giễu, anh không tin những gì anh ta nói. Anh mỉa mai nói: “Thứ tình cảm dối trá của nhân loại sao có thể xuất hiện trên người tôi? Trên hành tinh của chúng ta, không có chữ này.”
Angus vỗ tay cười to: “Anh nói không sai, trên hành tinh của chúng ta không có chữ này. Nhưng anh quên đây là trái đất sao? Quên chúng ta phải ký sinh trên cơ thể con người rồi sao? Tình cảm của con người không phải đến từ linh hồn mà là đến từ cơ thể. Cơ thể có thêm cảm xúc giống như virus xâm nhập vào cơ thể, nó sẽ ăn mòn cơ thể cho đến chết. Chỉ cần anh còn sống anh sẽ không bao giờ thoát khỏi thất tình lục dục của thể xác. Dù anh có năm lần bảy lượt nhấn mạnh huyết thống cao quý của mình, dù chúng ta có là thủy tổ của ma cà rồng thì tình cảm vẫn sẽ đến, dù muộn nhưng nó sẽ đến.”
Tâm trạng Tư Viện trở nên phức tạp khi nghe cuộc đối thoại của hai người.
Không biết là nên vui hay nên buồn, có lẽ phần lớn vẫn là nghi ngờ.
Nghi ngờ cách nói của Angus, nghi ngờ mục đích của Ôn Đình Sơn.
Lúc cô bị đưa tới Dubai ngàn dặm xa xôi, lúc bị Angus bắt cóc lại được Ôn Đình Sơn cứu ra cô đã hiểu anh đang lợi dụng cô để dụ Angus hiện thân. Nếu không sao anh có thể tìm được cô nhanh như thế?
Sau chuyện như thế người phụ nữ sao còn có thể cho rằng người đàn ông đó yêu mình thật lòng?
Trải qua một mối tình là Hàn Túc, cô hiểu một người đàn ông lợi dụng cô, đặt cô vào trong nguy hiểm sẽ tuyệt đối không bao giờ yêu cô.
Cho nên, sau một hồi rối rắm, nội tâm Tư Viện cũng bình tĩnh lại.
Cô biết cô chỉ là một trong những quân cờ trong cuộc chiến giữa hai người họ, có lẽ cuộc chiến của bọn họ có liên quan tới mối thù cũ. Bây giờ Tư Viện chỉ ngóng trông hai người họ đánh nhau đến mức một mất một còn để cô có thể có cơ hội chạy trốn.
Ôn Đình Sơn vuốt ve mái tóc của Tư Viện giống như vuốt ve một con mèo, anh không nói gì, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Angus biết những gì mình nói là sự thật.
Lúc anh thấy thái độ của Ôn Đình Sơn với Tư Viện anh cũng đã đoán được chân tướng.
Thuật đọc tâm của ma cà rồng rất mạnh nhưng không phải là không có cách nào chống lại. Ma cà rồng có sức mạnh ngang nhau có thể thay đổi sóng não để đối phương không thể đọc trộm được suy nghĩ của mình.
Nhưng trên đời này, chỉ có anh ta là có sức mạnh sánh ngang với Ôn Đình Sơn.
Con người muốn ngăn cản năng lực đó gần như là chuyện không thể chắc chắn.
Trước kia anh ta không biết cho đến khi anh ta gặp Isabella.
Khi ma cà rồng yêu một người sẽ không nghe được suy nghĩ của người đó.
Anh ta cũng không biết là vì sao, hơn một nghìn năm qua anh ta đã chuyển hóa không ít ma cà rồng. Mặc dù không phải ma cà rồng nào cũng có thể có được thuật đọc tâm nhưng những kẻ có được thuật đọc tâm chỉ cần dính vào tình ái đều sẽ không thể nghe được suy nghĩ của người yêu.
Angus cảm thấy thật thần kỳ lại càng không nghĩ tới có một ngày sẽ nhìn thấy tình huống này trên người Ôn Đình Sơn.
Bọn họ cùng nhau đến hành tinh này, cùng nhau trải qua mấy nghìn năm tiến hóa đã sớm đứng trên tầng chóp của chuỗi sinh vật.
Nhưng Ôn Đình Sơn không giống anh ta, bề ngoài Ôn Đình Sơn không khác gì một con người nhưng thực chất bên trong lại lý trí và máu lạnh giống như ma cà rồng trên hành tinh mẹ. Trên thế giới này không có bất cứ thứ gì có thể khiến cho cảm xúc của anh dao động, chứ đừng nói tới sinh vật mảnh mai vô dụng như phụ nữ.
Trên hành tinh mẹ của bọn họ, phụ nữ chỉ là công cụ sinh sản.
Còn Angus, anh ta đã thích ứng với hoàn cảnh ở trái đất, cũng giống con người nhất trong số tất cả ma cà rồng. Anh ta khiêm tốn, hiền hòa lại tốt bụng, anh ta yêu một người phụ nữ cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Có điều tình yêu phải đến từ hai phía, không phải bạn yêu một người, người đó sẽ nhất định yêu bạn. Cũng không phải bạn vĩnh viễn yêu một người, người đó cũng sẽ vĩnh viễn yêu bạn.
Tuy tuổi thọ của con người ngắn ngủi nhưng tình cảm của con người rất phức tạp lại hay thay đổi.
Cái chết của Isabella là nỗi đau vĩnh viễn trong trái tim Angus.
Nỗi đau khổ đó là do Ôn Đình Sơn gây ra, cho nên anh ta cũng muốn để Ôn Đình Sơn nếm thử nỗi đau khổ khi bị người mình yêu phản bội.
“Angus, anh cảm thấy anh dùng những lý lẽ buồn cười đó để mê hoặc tôi, tôi sẽ tin sao?”
Ôn Đình Sơn rất cố chấp, không hề tin lời anh ta nói.
“Ồ, vậy sao? Nếu anh không thích thì nhường cô ấy cho David đi.”
Angus vừa nói xong, David cao lớn bước ra từ buồng lái, trong miệng anh ta còn ngậm điếu thuốc, nháy mắt với Tư Viện: “Bảo bối, chúng ta lại gặp nhau. Có nhớ tôi không?”
Vừa dứt lời, anh ta đã bị bay lên đập thẳng vào thành máy bay.
Tư Viện không khỏi run lên khi thấy thành máy bay bị lõm vào, thấy David bò dậy lau vệt máu trên khóe môi, ánh mắt giận dữ của anh ta khi nhìn Ôn Đình Sơn.
Angus lại cười to: “Nhìn xem bộ dáng mất bình tĩnh của anh này, chỗ nào giống với máu lạnh vô tình trong lời đồn chứ? Ôn Đình Sơn, anh không dám đối diện với lòng mình sao?”
Đối diện với lòng mình sao?
Ôn Đình Sơn vẫn vuốt ve mái tóc dài của Tư Viện, cảm giác cô run rẩy thì cười lạnh: “Đồ của tôi dù tôi không cần, người khác cũng đừng mơ chạm vào.”
“Nếu là như thế, vì sao Mễ Lạc lên giường với nhiều đàn ông như thế, sao không thấy anh xử lý cô ấy? Tôi nhớ rõ, trước kia nếu như sủng vật không nghe lời, anh đều trực tiếp giết chết.”
Ôn Đình Sơn bực bội trước lời khiêu khích của Angus, “Anh tốn công như vậy chỉ để nói với tôi những thứ này sao?”
Angus nói: “Đương nhiên không phải, tôi là bạn của Tư Viện. Cô ấy nói với tôi cô ấy không muốn làm thức ăn của anh nữa, muốn rời khỏi anh. Là một người bạn, tôi thấy mình nên giúp đỡ cô ấy.”
Ôn Đình Sơn nhếch môi nhìn Tư Viện: “Gan em cũng lớn nhỉ, dám hợp tác với hắn ta. Hắn ta cũng là ma cà rồng, em không sợ hắn ta ăn thịt em sao?”
Đương nhiên là sợ nhưng nếu có một cơ hội để chạy trốn, cô vẫn không muốn từ bỏ.
Angus tiếp tục nói: “Chỉ cần anh buông tha cho cô ấy, tôi sẽ trả lại quản gia cho anh. So với một người phụ nữ, quản gia vẫn có giá trị lớn hơn, không phải sao?”
“Đe dọa tôi?” Ôn Đình Sơn nở nụ cười âm u đáng sợ. “Chỉ dựa vào lũ phế vật do anh tạo ra? Hay là dựa vào con cá sấu không biết sống chết này?”