Tư Viện không trả lời anh bởi vì ngay cả chính cô cũng không biết câu trả lời.
Sau chuyện đó, anh mất tích mấy ngày liền.
Quản gia nói, anh đi tìm Isabella.
Cho đến lúc này, Tư Viện mới biết Isabella trong truyền thuyết kia vẫn còn sống.
Theo như bọn họ miêu tả, có vẻ như Isabella cũng là ma cà rồng.
Đột nhiên cô cảm thấy tò mò, rốt cuộc người biến thành ma cà rồng sẽ có cảm giác như thế nào?
Cô hỏi quản gia, “Chú Lâm, chú cũng là ma cà rồng sao?”
Chú Lâm mỉm cười: “Không phải, tôi là cú mèo.”
“Vậy chú đã nhìn thấy Ôn Đình Sơn chuyển hóa người thành ma cà rồng bao giờ chưa?”
Quản gia lắc đầu, “Tôi đi theo tiên sinh đã mấy trăm năm nhưng chưa thấy tiên sinh chuyển hóa ai bao giờ, còn người chuyển hóa thành ma cà rồng thì tôi đã gặp rồi.”
“Không có ai sao ạ? Vì sao thế ạ?”
Cô dám chắc sẽ có người cầu xin Ôn Đình Sơn, vì sao anh lại không làm thế?
Quản gia lại lắc đầu, “Tiên sinh chưa từng nói lý do. Nếu phu nhân muốn biết, vì sao không hỏi trực tiếp tiên sinh?”
Tư Viện mỉm cười không nói gì, cô tiếp tục ăn chiếc bánh mì trong tay.
Quản gia không vội rời đi mà đưa cho cô một cái máy tính bảng: “Đây là một số phong cách tiệc cưới do tiên sinh chọn, phu nhân có muốn xem qua không?”
Hiếm khi Tư Viện không từ chối, cô nhận máy tính bẳng lướt qua từng trang. Có chủ đề đại dương, sao trời, manhwa vui nhộn, cũng có chủ đề hoa viên, tất cả đều xa hoa, lãng mạn. Mỗi một phong cách đều được tỉ mỉ chọn lựa, là phụ nữ chắc chắn sẽ không thể từ chối được.
Nhưng trước sau Tư Viện vẫn bình tĩnh như cũ, quản gia không nhìn ra cảm xúc nào khác trên khuôn mặt cô.
Lúc Ôn Đình Sơn trở về, Tư Viện đang ngắm sao trên ban công tầng hai.
Anh đi đến ôm lấy cô từ phía sau, “Quản gia nói em không ăn cơm tối. Sao thế, em cảm thấy không khỏe à?”
“Ôn Đình Sơn, nếu em hóa thành ma cà rồng thì máu của em còn có tác dụng với anh nữa không?”
Ôn Đình Sơn ngạc nhiên nhìn cô, “Sao em lại hỏi thế?”
Tư Viện quay đầu lại rối rắm nhìn anh nhưng cô không nói với anh điều cô lo lắng nhất chính là tình yêu của anh chỉ dựa trên máu thịt của cơ thể này. Nếu như dược tang mất đi tác dụng, anh vẫn sẽ yêu cô sao?
Đến lúc đó anh sẽ lạnh nhạt vô tình vứt bỏ cô giống như những người phụ nữ khác sao?
Nếu là ngày trước, Tư Viện nhất định sẽ vội vàng muốn thử, chỉ mong sao anh sẽ vứt bỏ mình. Qua chuyện của Mễ Lạc, cô nghĩ rằng những người phụ nữ đi theo Ôn Đình Sơn chỉ cần không quá phận thì sau khi chia tay đều sẽ nhận được một khoản tiền đủ để sống một cuộc sống tốt đẹp suốt quãng đời còn lại.
Mỗi cặp đôi yêu đương đều sẵn sàng chấp nhận hình thức chia tay trong hoà bình như thế này.
Tuy nhiên bây giờ cô lại do dự, đột nhiên cô thấy sợ hãi. Cô sợ suy đoán của cô là đúng, cô sợ máu cô mất đi công dụng của dược tang, cô sợ Ôn Đình Sơn sẽ thật sự rời đi.
Ôn Đình Sơn nhìn dáng vẻ lo lắng của Tư Viện thì trong lòng có chút không vui, hóa ra cô vẫn muốn rời khỏi anh.
Anh cúi đầu cầm tay cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ tươi rực rỡ bắt mắt, đường cắt hoàn hảo đến từng milimet. Anh đeo nó lên tay cô, trông cực kỳ phù hợp.
Ôn Đình Sơn cười: “Tôi biết màu này sẽ hợp với em, tôi vốn định chờ tới hôn lễ sẽ tự tay đeo nó cho em nhưng hôm nay tôi vừa nhận được liền đã muốn đeo cho em.”
Ôn Đình Sơn ngẩng đầu lên, tuy ánh mắt ôn nhu nhưng giọng nói lại bá đạo. “Vốn tôi định chờ tới ngày hôn lễ để cử hành nghi thức chuyển hóa em thành đồng loại của tôi. Nhưng nếu hôm nay em đã hỏi, tôi cảm thấy chúng ta có thể cử hành nghi thức ngay đêm nay.”
Nói xong, anh liền cúi đầu về phía cổ cô.
Tư Viện bị dọa sợ vội lui về sau, “Đừng.”
Ôn Đình Sơn siết chặt tay cô, ngữ khí của anh trở nên tàn nhẫn: “Tại sao? Em vẫn không muốn ở bên cạnh tôi sao?”
Tư Viện căng thẳng đến mức không dám nhìn anh: “Em không muốn giống như Mễ Lạc. Anh không nhìn thấy lúc cô ta le lưỡi với em đâu, cái miệng to đầy máu giống như quái vật trên phim ảnh vậy. Em không muốn trở thành quái vật.”
Ôn Đình Sơn cười khổ, sự bi thương trong mắt anh khiến tâm trạng Tư Viện trở nên rối bời. Cô muốn an ủi anh nhưng lại không nói ra lời.
“Cho nên trong mắt em tôi cũng chỉ là một con quái vật thôi, đúng không?”
Tư Viện không biết phải trả lời thế nào, Ôn Đình Sơn tràn đầy thất vọng thả tay cô ra, chỉ là anh không cho phép cô tháo nhẫn xuống.
“Chúng ta sẽ cử hành hôn lễ sau ba ngày nữa. Tôi đã chọn phong cách tiệc cưới theo chủ đề sao trời, chắc hẳn em sẽ thích.”
Tư Viện nhìn anh bỏ đi trong cơn tức giận, cô đau khổ xoa trán mình. Cô làm sao thế? Tại sao không thể mở miệng nói chuyện?
Tại sao lại không từ chối?
Tại sao lại sợ cự tuyệt!
Thật là phức tạp, cảm xúc ngổn ngang khiến Tư Viện trằn trọc không thể nào ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, quản gia đưa mấy người phụ nữ xa lạ vào đại sảnh, trong đó có một người phụ nữ đoan trang, thái độ vui vẻ thân thiện, ăn mặc rất sành điệu cực giống nhà thiết kế nổi tiếng trên TV.
Cô ấy vừa nhìn thấy Tư Viện đã cúi người chào, “Xin chào, cô là tiểu thư Tư Viện.”
Tư Viện còn chưa kịp nói, quản gia đã ngắt ngang lời cô, “Đây là phu nhân của chúng tôi.”
Nhà thiết kế mỉm cười khéo léo, “Xin chào phu nhân, Ôn tiên sinh yêu cầu chúng tôi tới thử váy cưới cho phu nhân. Ngài ấy rất lưỡng lự cho nên đã dặn chúng tôi thiết kế rất nhiều kiểu dáng, phu nhân có thể thử từng chiếc một. Tôi nghĩ chắc chắn sẽ có một chiếc có thể xứng với vẻ đẹp của phu nhân.”
Đây xem như là lần đầu tiên có người lạ khen cô xinh đẹp, Tư Viện mỉm cười không mấy tự tin nhìn quản gia, nói: “Làm phiền chú thu xếp một chút.”
Quản gia sắp xếp phòng thử đồ xong liền đi ra ngoài.
Mấy người phụ nữ đó đều rất tận tình giúp đỡ Tư Viện thử váy cưới, Tư Viện nhớ tới lần Ôn Đình Sơn tổ chức tiệc sinh nhật Mễ Lạc cũng gọi nhà thiết kế tới tận nhà để chọn lễ phục.
Cô vẫn có cảm giác không chân thật. Dưới sự trợ giúp của trợ lý cô khoác lên mình một chiếc váy cưới đuôi cá. Chiếc váy này quả nhiên là thiết kế dành riêng cho cô.
Lúc đứng trước gương cuối cùng cô cũng tin những lời quảng cáo, thời khắc đẹp nhất của một người phụ nữ đó chính là mặc trên mình chiếc váy cưới.
Cô ngây ngốc nhìn mình trong gương, Ôn Đình Sơn vào lúc nào cô cũng không biết.
“Quá hở hang.”
Tư Viện giật mình quay đầu lại, thấy mấy cô kia đang đứng cung kính ở một bên, thái độ của bọn họ với Ôn Đình Sơn như thể anh là ông chủ vậy.
Tư Viện cúi đầu nhìn lại, chiếc váy chỉ lộ vai hơn nữa còn rất bình thường, làm gì mà hở hang lắm đâu.
Ôn Đình Sơn bước đến trước một loạt váy cưới, anh chọn ra một bộ: “Đổi chiếc này đi.”
Nhà thiết kế ngạc nhiên liếc nhìn sang phía trợ lý của mình, trợ lý hoảng sợ cúi đầu không dám nhìn nhà thiết kế.
“Ôn tiên sinh, tôi cảm thấy chiếc váy này không thể tôn lên vẻ đẹp của phu nhân.”
Ôn Đình Sơn lại nói: “Tôi cảm thấy nó rất tốt.”
Giọng nói lạnh lùng của anh làm bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tư Viện biết tính tình của anh đành giơ tay nhận lấy chiếc váy cưới. Cô đang định thay đồ thì thấy Ôn Đình Sơn không có ý định ra ngoài, Tư Viện liếc anh một cái: “Anh có thể đi ra ngoài được không? Em muốn thay đồ.”
Ôn Đình Sơn lại liếc nhìn mấy cô kia, bọn họ lập tức hiểu ý dẫn người ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Ôn Đình Sơn và Tư Viện.
Ôn Đình Sơn nói: “Thay cho tôi xem.”