Tư Viện là người bạn đã lâu cô không gặp, lúc gặp lại cô cũng rất vui vẻ nhưng khi ngửi thấy mùi máu của cô ấy Mễ Lạc lại do dự.
Lúc đó đã mấy tháng cô không tìm được máu thích hợp, Ôn Đình Sơn cũng không quay về. Mễ Lạc bắt đầu lo lắng bản thân sẽ bị vứt bỏ.
Cô biết, Ôn Đình Sơn còn có vài kẻ chó săn giống như cô. Cô đã từng thử thăm dò tin tức về những người khác nhưng quản gia lại nghiêm khắc cảnh cáo cô, cô chỉ có thể từ bỏ.
Thấy Ôn Đình Sơn vẫn không quay về, Mễ Lạc bắt đầu lo lắng bất an. Cô quá sợ hãi khi bị Ôn Đình Sơn vứt bỏ.
Cô nhìn Tư Viện nhếch nhác cách đó không xa, cô do dự rất lâu nhưng không thắng nổi tư lợi bản thân. Cô quyết định dẫn người về hiến tế cho Ôn Đình Sơn.
Nhưng làm sao cô có thể ngờ tới, Ôn Đình Sơn lại có thể nổi giận với cô vì loại phụ nữ không ra gì đó.
Ôn Đình Sơn có dòng dõi quý tộc nên anh sẽ không dễ dàng cáu giận, càng sẽ không ra tay đánh phụ nữ kể cả anh có đang tức giận đi nữa. Thế mà tối hôm đó, anh đã gần như giết chết cô.
Mễ Lạc nghĩ đến đây thì không khống chế được cơn tức giận.
Một đứa con gái xấu xí dựa vào đâu mà dám tranh đoạt với cô!
Cô muốn vấy bẩn Tư Viện, làm vô số đàn ông chà đạp cô ta. Chờ khi Ôn Đình Sơn quay về, nhìn thấy Tư Viện đã bị làm nhục chắc chắn sẽ mất hứng, sẽ không coi trọng Tư Viện nữa.
Quản gia phái bảo vệ chó săn của trang viên ra, yêu cầu họ phải tìm bằng được Tư Viện.
Nhưng lạ là dường như có thứ gì đó che giấu mùi của Tư Viện. Toàn bộ thành phố Dư Kinh chỉ có căn nhà cô thuê là còn sót lại mùi của cô.
Cuối cùng quản gia bắt đầu lo lắng vội vàng gọi điện cho Ôn Đình Sơn: “Xin lỗi ngài, tiên sinh, tôi mất dấu người rồi.”
Ôn Đình Sơn đang vuốt ve một viên đá quý xanh biếc, nghe vậy lập tức bóp nát viên đá quý, “Mất dấu?”
“Tiên sinh yên tâm, tôi đã lệnh truy lùng toàn thành phố, nhất định có thể tìm được người.” Qua điện thoại, quản gia cũng có thể cảm nhận được lửa giận của Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn rất ít khi tức giận nhưng nếu anh thật sự tức giận thì sự việc nhất định đã không thể cứu vãn được nữa. Hễ ai khiến anh tức giận đều sẽ không có kết quả tốt.
“Biệt thự Đông Vân đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Đình Sơn biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Quản gia không dám giấu giếm lập tức nói hết kết quả điều tra.
Ôn Đình Sơn nghe thế thì nhíu mày: “Ong bắp cày? Từ khi nào Dư Kinh xuất hiện loại yêu thú như vậy, ông không biết sao?”
“Thưa ngài, tôi đã cho người điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.” Lần này là do sơ suất của ông, bao nhiêu năm như thế, đừng nói là Dư Kinh ngay cả Châu Phi xuất hiện thêm một con yêu thú cũng đều nằm trong sự khống chế của tiên sinh.
Lần này một con ong bắp cày đột nhiên xuất hiện, lại không nằm trong sự kiểm soát của bọn họ.
Đây cũng là điểm khiến quản gia cảm thấy bất an.
“Tiên sinh, có phải là Angus hay không…?”
Ôn Đình Sơn đứng bật dậy bước ra khỏi hội trường, dặn dò Aria: “Chuẩn bị máy bay ngay lập tức, tôi sẽ quay về.”
Aria kinh ngạc, “Tiên sinh, tiếp theo ngài sẽ gặp quốc vương, đột nhiên rời đi như vậy có lẽ là không tốt cho lắm.”
Ôn Đình Sơn lườm cô ấy: “Chuyện này cô theo dõi là được, cứ nói tôi bị bệnh nặng, cần phải về nước gấp.”
Vừa rồi Aria cũng nghe thấy cuộc trò chuyện trong điện thoại, cô không ngờ người phụ nữ kia lại khiến Ôn tiên sinh kích động bất thường như thế. Cô không tin Ôn tiên sinh lại là người “xung quan nhất nộ vi hồng nhan”1, có thể bề ngoài anh là một quý ông lịch lãm nhưng trong xương cốt lại là người có chủ nghĩa đàn ông rất lớn. Thái độ của anh với phụ nữ rất là tuỳ tiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể cảm khái, dược tang quả nhiên không giống người thường.
Thuộc hạ của anh làm việc rất hiệu quả, nửa tiếng sau, máy bay riêng của Ôn Đình Sơn đã sẵn sàng chờ ở sân bay. Anh ngồi trên chiếc Rolls-Royce chạy tới sân bay, sân bay đã có sẵn bảo vệ mở đường tạo ra một lối đi riêng để anh ra thẳng máy bay.
Ôn Đình Sơn vội vàng lên máy bay, mười phút sau máy bay cất cánh, ai ngờ vừa bay được vài phút chiếc máy bay đã phát nổ trên bầu trời!
Tiếng động lớn làm mọi người có mặt ở sân bay đều giật mình, mọi người đều nhốn nháo ngó ra cửa sổ nhìn quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, sân bay lập tức làm công tác cứu viện khẩn cấp. Aria nhận được tin khi cô sắp gặp mặt quốc vương, cô cũng không quan tâm nhiều như thế chỉ có thể tạm biệt và rời đi.
Trên các bản tin bắt đầu đua nhau đưa tin về chuyện này, Angus xem bản tin, cười khẽ. “Quả nhiên, dược tang chính là nhược điểm trí mạng của anh ta.”
Tư Viện mơ mơ màng màng tỉnh lại khi trời đã rạng sáng, Mật Điềm xách theo đồ ăn bước vào thấy cô tỉnh lại cũng vui vẻ nói: “Cô dậy thật đúng lúc, cùng nhau ăn sáng đi.”
Hình như cô ấy vừa trở về sau ca trực đêm, trên người còn nồng nặc mùi nước sát trùng.
Tư Viện tò mò hỏi cô ấy: “Cô làm nghề gì vậy? Bác sĩ hay là hộ sĩ?”
Mật Điềm che miệng cười: “Không phải, chị đây là pháp y.”
Tư Viện thiếu chút nữa thì sặc sữa bò trong miệng, trông cô ấy như vậy có nói là minh tinh cũng không quá đáng, thế mà cô ấy lại là pháp y? Quả nhiên không thể nhìn mặt bắt hình dong.
“Chị quả thật không giống người thường.”
“Đương nhiên, chị đây chính là ong chúa duy nhất trong phạm vi trăm dặm xung quanh, sao có thể giống những thứ xếp đầy đường đó được.” Nói xong cô ấy cười khanh khách bật TV, TV đang đưa tin về vụ án ong đốt chết người.
Nữ MC duyên dáng nhắc nhở người dân, gần đây trong thành phố xuất hiện ong bắp cày không rõ nguồn gốc, khuyên mọi người phải chú ý an toàn khi đi ra ngoài. Nếu bị ong đốt nhất định phải lập tức tới bệnh viện để khám ngay.
Tư Viện không khỏi quay đầu nhìn Mật Điềm, Mật Điềm cắn bánh bao nói: “Đừng nhìn tôi, không phải con ong bắp cày nào cũng là yêu thú. Ít nhất trong cái thành phố Dư Kinh này chỉ có duy nhất một con, chính là tôi. Những con còn lại đều là bị máu của cô kích thích.”
Nói đến đây, Mật Điềm cười nói hàm ý: “Không nhìn ra, trông cô nhát gan nhu vậy mà lại ra tay giết người lưu loát đến thế. Hôm đó cô cho máu vào rượu rồi phun lên người đám người đó, ngay cả những con ong cách đó mấy dặm cũng ngửi được mùi xông đến chứ đừng nói tới chúng tôi cách cô rất gần.”
Tư Viện nhất thời không có khẩu vị nữa, “Tôi cũng không nghĩ tới, máu tôi pha với rượu lại nguy hiểm như vậy.”
Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện vội hỏi Mật Điềm: “Tôi có quen một thụ yêu, anh ta nói uống máu tôi vào sẽ có phản ứng rất tệ như nôn mửa không ngừng, tại sao cô lại không có một chút phản ứng nào thế?”
Mật Điềm nuốt nốt miếng bánh bao trong miệng, nói: “Đó là do anh ta ngu, không biết cách dùng.”
Tư Viện rùng mình, “Cô có ý gì?”
Ngón tay mảnh khảnh của Mật Điềm bẻ đôi chiếc bánh bao ra rồi chỉ vào nhân bên trong: “Máu cô giống như nhân thịt heo này, có người ăn chín nhưng có người lại có thể ăn sống. Mỗi một loài khác nhau sẽ có cách dùng khác nhau. Tên đó ăn thịt sống chắc chắn sẽ bị nôn mửa.”
Tư Viện nghĩ đến việc ăn thịt sống quả nhiên không phải chuyện mà dạ dày người bình thường có thể chấp nhận được.
“Cho nên tôi vẫn còn nguy hiểm, các cô vẫn muốn ăn thịt tôi sao?” Ánh mắt cô nhìn Mật Điềm đã có phần sợ hãi.
Mật Điềm liếc mắt nhìn cô một cái, “Em gái à, sao cô ngốc thế! Thật sự là càng lớn càng không khôn ra được. Nếu tôi muốn ăn thịt cô thì đã nhân lúc cô hôn mê ăn cô rồi, còn cần phải cứu cô làm gì?”
Tư Viện không tin: “Yêu quái trước khi ăn thịt Đường Tăng cũng phải tắm rửa sạch sẽ mới ăn.”
Mật Điềm bật cười lớn: “Ai da, buồn cười quá! Sao cô có thể so sánh như thế chứ. Được rồi, không trêu cô nữa, chị đây sẽ nói cho cô những gì chị đây biết.”
1: Trích trong bài thơ “Viên Viên khúc” của Ngô Vĩ Nghiệp. Bài thơ kể về cuộc đời bất hạnh của mỹ nhân Trần Viên Viên. Câu thơ nói về tâm trạng tức giận dựng ngược tóc vì mỹ nhân của Ngô Tam Quế khi biết Lý Tự Thành đã cướp được nàng Viên Viên, cuộc chiến tại Nhất Phiến Thạch của hai người làm hàng vạn người tử vong, sau này dư luận TQ đều đổ mọi tội lỗi lên đầu Viên Viên. (Tham khảo tại: https://www.thivien.net)