Ôn Đình Sơn bật cười: “Thế sao? Tôi muốn xem xem trên đời này người có thể giết tôi trông như thế nào?”
Tư Viện còn chưa hiểu thế nào đã bị anh ôm ngang người nhấc lên. Tư Viện giãy giụa muốn xuống lại bị câu nói của Ôn Đình Sơn dọa sợ: “Đừng nhúc nhích, trừ khi em không muốn xuống giường.”
Tư Viện xấu hổ mặt đỏ bừng, lúc này cô mới nhận ra bản thân đã rơi mất giày trong lúc chạy trốn, đôi chân trần lấm lem bùn đất.
Ôn Đình Sơn ôm người quay vào trong nhà, anh đặt cô ngồi trên sô pha, lấy khăn lông và cồn i-ốt từ trong ngăn tủ ra rửa sạch các vết bẩn trên chân cô. Cũng may cô không dẫm phải thứ gì đó sắc nhọn nên không bị thương, chỉ bị bẩn thôi.
Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn quỳ một gối xuống đất giúp cô rửa chân, trái tim cô đập bang bang không ngừng. Trong hoàn cảnh này, cô gái nào cũng sẽ cảm thấy bản thân mình là công chúa đang được hoàng tử chăm sóc dịu dàng.
Thậm chí sau khi Ôn Đình Sơn rửa sạch chân cho cô còn đặt một nụ hôn lên mu bàn chân cô.
Tư Viện bị hoảng hốt rút về.
“Ôn tiên sinh, anh đừng như thế.”
Cô không dám nhìn vào mắt Ôn Đình Sơn, đôi mắt của anh rất có ma lực, nó dường như có thể hút linh hồn của cô đi.
Ôn Đình Sơn cười nói: “Trên người em còn có chỗ nào tôi chưa từng hôn sao?”
Ôn Đình Sơn thấy cô ngượng ngùng thì xoa đầu cô. Khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình vẫn là cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời.
Tư Viện thấy anh đứng lên đi tới một cái tủ ở cạnh tường, anh mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng lục. Cô rất kinh ngạc, sao anh lại có súng lục? Không phải những thứ đó đều bị quản lý nghiêm ngặt hay sao?
“Đi thôi bảo bối, em dẫn tôi đi xem cái em gọi là yêu quái nào.”
Tư Viện muốn nói, tư thế cầm súng của anh thật sự rất đẹp trai.
Tư Viện xỏ vào một đôi dép lê mềm mại đi theo phía sau Ôn Đình Sơn, từng bước từng bước lên lầu. (đoạn này ko hiểu luôn chắc nhà to lên lên xuống xuống editer cũng ko hiểu)
Hai người tới chỗ rẽ, Tư Viện nắm chặt một góc áo của Ôn Đình Sơn: “Ôn tiên sinh, hay là chúng ta quay về đi, ở đó thật sự rất nguy hiểm.”
Ôn Đình Sơn gỡ chốt an toàn súng, cười xấu xa: “Chúng ta đánh cược nhé.”
Tư Viện ngạc nhiên, lúc này rồi mà anh còn muốn đánh cược cái gì?
“Nếu ở đó có yêu quái, vậy thì đêm nay tôi sẽ ngủ với em. Còn nếu như không có thì em sẽ ngủ cùng tôi.”
Tư Viện ngẩn ra, “Hai cái này khác nhau sao?” Anh cũng có một mặt hài hước như vậy.
Ôn Đình Sơn nhìn khe ngực lộ ra ngoài của cô cười đầy ẩn ý. “Đương nhiên là có, tư thế sẽ khác nhau.”
Tư Viện đỏ mặt, cô biết ngay trong đầu anh chẳng nghĩ được chuyện gì tử tế cả, thật sự cô không biết nên khóc hay nên cười. Bây giờ là lúc nói đùa giỡn được sao? Nói không chừng cả hai bọn họ đều sẽ mất mạng.
Cô muốn chạy trốn nhưng Ôn Đình Sơn lại kéo cô vào trong.
Tư Viện nhắm chặt mắt lại, cô sợ sẽ nhìn thấy những thứ đáng sợ.
Kết quả, hai người chỉ nhìn thấy một bức tường trắng lớn, một bức tranh sơn dầu vẽ hoa súng treo trên tường.
“Chuyện này…. chuyện này sao có thể?” Tư Viện kinh ngạc. Cô chạy tới đập vài cái lên vách tường rõ ràng là tường thật. Cô lại nhìn bức tranh sơn dầu, nếu không phải bức tranh quá lớn cô còn muốn lật bức tranh lại để xem xét phía sau.
Ôn Đình Sơn thu súng lại cười như không cười: “Xem ra em thật sự ngủ đến hồ đồ rồi.”
Tư Viện rất tích cực gõ lên vách tường lần nữa, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. “Hành lang dài như thế tại sao không có một cánh cửa nào? Đây là phòng gì?”
Ôn Đình Sơn nói: “Chuyện này à, không tiện nói với em.”
“Sao lại không tiện?”
Ôn Đình Sơn ép cô đến góc tường, “Đây chính là bí mật của Ôn gia, chỉ có người thừa kế tương lai mới được biết. Nếu em muốn biết thì sinh cho tôi một đứa con trai nhé.”
Tư Viện hoảng hốt né tránh.
“Ôn tiên sinh nói đùa, tôi…. Nếu không thể nói thì tôi không làm phiền anh nữa.”
Cô nhặt dép lên xoay người bỏ chạy.
Ôn Đình Sơn túm lấy tay cô kéo lại nhéo cằm nói: “Thỏ con, em quên vụ đánh cược giữ chúng ta rồi sao?”
“Tôi vẫn chưa đồng ý đánh cược với anh.” Còn lâu cô mới đánh cược kiểu đó.
Ôn Đình Sơn ngửi mùi hương trên người cô, cắn vành tai cô nói: “Tôi nói em đồng ý chính là đồng ý. Vài ngày nữa tôi sẽ đến lấy thù lao.”
Tư Viện bị dọa sợ vội bỏ chạy quên cả dép.
Ôn Đình Sơn nhìn cô chạy trốn chỉ cười, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa anh mới thu lại nụ cười.
Lúc này, bức tranh sơn dầu treo trên tường bỗng nhiên thay đổi trở thành một bức tranh đêm đầy sao. Bức tường trắng ban đầu dần biến mất lộ ra lối vào cầu thang.
Quản gia sợ hãi đứng đó: “Xin lỗi tiên sinh, là sơ xót của tôi.”
Ôn Đình Sơn lại xua tay không thèm để ý, “Không sao, sớm hay muộn cô ấy cũng phải biết. Còn ông, đêm nay ông bắt được thứ gì?”
“Thưa ngài, chỉ là mấy con chuột nhắt không biết sống chết, tôi đã xử lý rồi.”
Ôn Đình Sơn gật đầu, “Khá hợp với khẩu vị ăn uống của ông nhỉ! Tôi cảm thấy sắp tới chúng ta cần tăng cường phòng thủ, có lẽ sẽ có những yêu thú lớn hơn xuất hiện.”
Quản gia khiêm tốn vâng một tiếng, Ôn Đình Sơn lại nói: “Ông nói xem, bỗng nhiên Angus xuất hiện, có phải hắn cũng muốn ăn thịt cô ấy không?”
Quản gia ngạc nhiên, “Chắc không phải, hắn ta khác với chúng ta.”
Ôn Đình Sơn liếc nhìn ông ta một cái thật sâu, cái nhìn khiến da đầu ông tê dại, đến nỗi ông không dám ngẩng đầu lên. Đột nhiên anh bật cười: “Ông nói đúng, hắn ta khác chúng ta. Nếu giống thì việc gì tôi phải tốn công tốn sức tìm hắn ta.”
Chỉ là Angus thật sự rất biết cách ẩn thân, đã lâu lắm rồi hắn cũng chưa xuất hiện.
“Tiên sinh, nếu như Tư tiểu thư đã từng gặp Angus, sao ngài không dùng cô ấy để dụ Angus xuất hiện?”
Ôn Đình Sơn khẽ nhíu mày: “Cũng có lý, việc này ông hãy sắp xếp đi nhưng nhớ rõ, không được làm cô ấy bị thương.”
Anh nhẹ nhàng đồng ý, không hề có một tia đau lòng hay lưu luyến nào.
Nếu Tư Viện nhìn thấy chắc cũng chỉ biết khiếp sợ. Thái độ của anh lúc này thật sự chỉ coi cô như một đồ vật.
Đáng tiếc cô không nhìn thấy. Tư Viện nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu cô toàn là hình ảnh Ôn Đình Sơn dịu dàng rửa chân cho cô, còn có lúc ở ngoài hoa viên, anh nhẹ nhàng ôm cô lên vì sợ cô dẫm phải đá.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả, cảm giác hạnh phúc khi được yêu thương này ngay cả Hàn Túc cũng chưa từng mang lại cho cô. Những hành động quan tâm nho nhỏ này thật sự quá dễ dàng chiếm được trái tim phụ nữ.
Tư Viện lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được, cô lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm, một người đàn ông cư xử với một người phụ nữ như vậy là có ý gì?
Rất nhiều trang web hiện ra, bỗng nhiên cô nhìn đến một tiêu đề: Tôi đã sa chân vào bẫy rập của anh như thế nào để trở thành kẻ thứ ba.
Tư Viện click vào bài viết đó, bài viết kể về một cô gái đang độ tuổi thanh xuân đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của một người đàn ông như thế nào.
Sau khi đọc xong, cô toát mồ hôi lạnh.
“Các chị em, ngàn vạn lần đừng bao giờ lưu luyến sự dịu dàng của một người đàn ông đã kết hôn. Nếu như bọn họ thật sự yêu bạn thì tại sao họ không ly hôn để theo đuổi bạn?”
Một chút tư tưởng đẹp đẽ lụa hoa trong lòng Tư Viện biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
Đúng rồi, cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh mà thôi.
Cho dù cô có thích anh đi nữa cô cũng không thể động lòng được, càng không thể tiếp tục mối quan hệ bất chính này. Anh là chồng của bạn cô, nếu bọn họ cứ tiếp tục thế này thì sớm hay muộn cô cũng sẽ gặp báo ứng.
Cuối cùng Tư Viện cũng tỉnh táo lại, cô bắt đầu tính toán về sau nên làm thế nào, dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm tối có vài con quạ đen bay vào không phận của trang viên, đột nhiên chúng đập vào thứ gì đó rồi rơi xuống đất, máu me đầm đìa.
Ôn Đình Sơn nhìn người hầu rửa sạch mặt đất thì cười lạnh: “Một đám không biết sống chết.”