Vừa dứt lời, Ôn Đình Sơn cảm thấy đầu anh nhói lên một cơn đau dữ dội.
Hai tai anh ù đi giống như là có thứ gì đâm xuyên qua màng tai anh, đau đến mức chảy máu.
Tư Viện thấy mình có thể cử động lại được, cô không chút do dự chạy thoát khỏi sự kiểm soát của Ôn Đình Sơn. Cô trốn sang một bên lép mình vào khoang máy bay, cảnh giác nhìn mọi người trên máy bay.
Có thể nói, cô không tin tưởng bất kỳ ai ở đây.
Angus không ngăn cản cô, David đang hài lòng nhìn Ôn Đình Sơn đau đớn giống như anh ta đã chờ giờ khắc này từ lâu lắm rồi.
Ôn Đình Sơn nâng mắt lên lạnh lùng nhìn Angus: “Mày đã làm gì?”
Angus nhẹ nhàng nhún vai, “Tao không làm gì cả, chẳng qua là tao chỉ nói cho Tư Viện cách có thể thoát khỏi mày thôi.”
Ôn Đình Sơn ngoái đầu lại nhìn Tư Viện, Tư Viện bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô âm thầm nuốt nước bọt.
David lập tức chắn trước người cô, vui vẻ nói: “Đừng sợ, bảo bối, tôi sẽ bảo vệ em.”
Nếu cảnh này rơi vào mắt người khác, người ta còn tưởng rằng cô là Phan Kim Liên thông đồng với gian phu hợp mưu giết hại chồng mình.
Tư Viện lùi lại một chút, cô không muốn đứng quá gần David.
Ôn Đình Sơn không phải người tốt, con cá sấu này cũng thế thôi.
Tư Viện nhìn Angus, có chút lo lắng nói: “Không phải anh nói thuốc đó chỉ làm anh ấy mất đi sức mạnh thôi sao?”
Năng lực của ma cà rồng rất phức tạp, có ma cà rồng sẽ có được sức khỏe phi thường, có ma cà rồng lại có được thuật đọc tâm, có ma cà rồng có thể di chuyển tức thời, có ma cà rồng lại có được khả năng kiểm soát tâm trí.
Chỉ có Angus là biết rõ nhất thuỷ tổ ma cà rồng như Ôn Đình Sơn mạnh đến nhường nào.
“Tôi đã nói rồi, dược tang có thể là thần dược cứu mạng và cũng có thể là độc dược trí mạng.”
Anh ta lấy ra một chiếc túi nilon nho nhỏ từ trong túi quần, trong túi có một viên thuốc màu đỏ. Viên thuốc đó Tư Viện rất quen thuộc, lúc còn ở biệt thự của Angus, anh ta đã đưa cho Tư Viện một thuốc viên giống như thế.
Anh ta nói với cô rằng chỉ cần cô uống viên thuốc này thì dược tính của dược tang trong cơ thể cô sẽ được trung hoà và chỉ cần Ôn Đình Sơn hút máu cô thêm lần nữa thì năng lực của anh sẽ biến mất.
Ôn Đình Sơn mất đi năng lực sẽ chẳng khác nào người bình thường. Thậm chí anh sẽ không thể ngửi được mùi của Tư Viện cũng như cảm ứng được vị trí của cô, như vậy Tư Viện sẽ có thể dễ dàng chạy trốn hơn.
Tư Viện đã nhận viên thuốc nhưng lúc đó cô vẫn còn do dự không biết có nên uống hay không.
Cô không quá tin tưởng Angus, cô không biết sau khi uống thuốc thì có ảnh hưởng tới cơ thể mình hay không? Cô cũng không dám chắc nếu như Ôn Đình Sơn hút máu cô thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Nói cho cùng, cô cũng không có huyết hải thâm thù gì với Ôn Đình Sơn, cô cũng không muốn anh phải chết.
Điều Tư Viện muốn chẳng qua chỉ là thoát khỏi sự kiểm soát của Ôn Đình Sơn, sống một cuộc sống yên ổn mà thôi.
Nhưng mục đích của Angus lại khác, ngay từ đầu anh ta đã muốn giết chết Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn thử dùng sức nhưng anh phát hiện ra tay chân mình đang bủn rủn giống như bị gây mê.
Trên đời này không có một loại thuốc mê nào có thể khiến tay chân anh tê mỏi đến nỗi không thể động đậy như này.
Nhìn ánh mắt đắc ý Angus, anh lại không cam lòng yếu thế, cười lạnh nói: “Quả thật tao đã xem thường mày. Tao cho rằng mấy năm nay mày làm loạn chỉ để tạo ra những loài quái vật dị dạng, không ngờ mày lại còn nghiên cứu chế tạo ra độc dược trấn áp tao.”
Anh lại nhìn Tư Viện, ánh mắt anh không hề có sự tức giận chỉ có sự chế giễu.
Tư Viện sợ hãi, Angus cười trấn an cô. “Đừng sợ, bây giờ anh ta chỉ như con hổ bị rút răng mà thôi, anh ta sẽ không làm gì được cô.”
Anh ta lại nhìn Ôn Đình Sơn: “Tao đã nói rồi, có một ngày tao sẽ giết mày để báo thù cho Isabella. Mày nên biết tao đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.”
Ôn Đình Sơn lại cười nhạo anh ta: “Mày hao tâm tổn sức tìm cách giết tao chỉ vì một con đàn bà dâm đãng phản bội mày sao? Mày không cảm thấy buồn cười à?”
Angus đã bị chọc giận, “Câm mồm, tao không cho phép mày nói cô ấy như vậy. Nếu mày không châm ngòi ly gián, sao cô ấy có thể rời bỏ tao? Mày biết tao hận mày nhất ở điểm nào không? Chính là mày luôn ra vẻ cao thượng, đùa giỡn với lòng người cho dù là người thân cận nhất bên cạnh mày, mày cũng không buông tha. Người như mày sống chính là mầm tai họa.”
Ôn Đình Sơn cười lớn: “Tao không phải là người, mày ở trái đất lâu nên quên mất thân phận của mình rồi sao? Mày là ma cà rồng đấy. Hơn nữa nếu như Isabella không có tâm tư đó thì làm sao cô ta có thể dễ dàng bỏ rơi mày khi tao vừa mới gây chia rẽ như thế. Niềm tin của cô ta với mày còn mỏng hơn cả tờ giấy. Như thế mà mày còn nói tình yêu của mày vô cùng kiên định vững vàng sao?”
Nói xong, anh lại nhìn David nói mỉa mai: “Còn nữa, tên này cũng là một trong số nhân tình bí mật của cô ta à. Isabella của mày thật sự “quan hệ rộng rãi” đấy.”
Rốt cuộc Angus không thể chịu nổi, anh ta dùng sức bóp chặt cổ anh ném anh ra ngoài. Ôn Đình Sơn bị ném đập mạnh vào vách khoang rồi trượt theo vách khoang xuống, trong miệng còn phun ra một ngụm máu.
Tư Viện sợ hãi thét chói tai, cô cuống quít bịt miệng lại. Cô muốn chạy tới nâng anh dậy theo bản năng nhưng cô vừa bước ra một bước lại thấy hoảng sợ với phản ứng của chính mình, vội vàng lùi về sau.
Không ai phát hiện ra sự khác thường của cô, Angus đứng trước mặt Ôn Đình Sơn đạp thêm cho anh một cước.
”Tao đã nói, mày không có tư cách để đánh giá cô ấy. Năm đó mày biết chúng tao sắp kết hôn, chỉ cần tao trở về từ chiến trường là tao có thể cưới cô ấy làm vợ. Nhưng mày lại cố tình tung tin để cô ấy nghĩ rằng tao đã yêu người khác, hại cô ấy phải đau lòng gả cho người khác. Cuối cùng cô ấy lại nhảy từ trên lâu đài xuống mà chết. Ôn Đình Sơn, đến giờ tao vẫn không thể hiểu được, vì sao mày lại đối xử với tao như thế? Chúng ta không phải là anh em tốt sao?”
Ôn Đình Sơn giễu cợt: “Anh em tốt? Mày quay lưng lại với tao chỉ vì một con đàn bà đê tiện mà mày vẫn còn nói rằng tao là anh em tốt của mày, mày không thấy ngại sao? Nếu như người phụ nữ mày chọn thật sự trung trinh, toàn tâm toàn ý với mày thì sẽ không chạy đi ăn nằm với thằng đàn ông khác chỉ vì hai ba câu nói của tao. Còn mày, mày vì một ả đàn bà như vậy mà đối đấu với tao bao nhiêu năm quá. Tao đã quá coi thường sự ngu xuẩn của mày rồi.”
Anh lại phun ra một ngụm máu nữa nhưng anh vẫn tiếp tục chế nhạo Angus: “Chắc mày không biết, trước khi gặp mày, cô ta đã từng quyến rũ tao thậm chí sau khi chúng mày yêu nhau cô ta vẫn tìm mọi cách quyến rũ tao. Đáng tiếc, tao không có hứng thú với loại phụ nữ như vậy.”
Angus tỏ ra cực kỳ tức giận, “Im mồm, cô ấy không phải người như mày nói.”
Trong suy nghĩ của anh ta, tất cả mọi sai lầm năm đó đều do Ôn Đình Sơn gây ra, nếu không có anh, Isabella sẽ không gả cho người khác, cũng sẽ không nhảy từ lâu đài xuống và chết một cách thảm thương.
Cô ấy là người yêu cái đẹp, anh (Angus) đã đồng ý với cô ấy, sau khi chiến tranh kết thúc sẽ giúp cô ấy lưu giữ tuổi thanh xuân vĩnh viễn.
Anh đã quyết định chuyển hóa cô ấy thành ma cà rồng, nhưng cuối cùng thì sao cô ấy đã không thể chờ cho đến khi anh quay về.
Khi anh quay về, cô ấy chỉ lại khối thi thể thối rữa.
Anh buông Ôn Đình Sơn ra, cười nói: “Không sao, năm đó mày đã khiến người tao yêu thương chết thảm, bây giờ tao cũng cho mày nếm thử cảm giác đau khổ khi bị người mình yêu phản bội.”
Anh đứng lên kéo Tư Viện đến trước mặt Ôn Đình Sơn, cười hỏi cô: “Tiểu thư Tư Viện, tôi đã đồng ý giúp cô thoát khỏi anh ta. Bây giờ là lúc cô đưa ra lựa chọn.”
Tư Viện nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng Ôn Đình Sơn, lo lắng hỏi: “Lựa chọn gì?”
“Ma cà rồng bình thường có thể bị giết chết nhưng anh ta thì khác. Trên trái đất này không có thứ gì có thể hủy diệt anh ta, ngay cả khi anh ta bị nổ tung bởi bom nguyên tử thì tế bào của anh ta cũng có thể ký sinh sang người khác và sống lại.”
“Cho nên?”