Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện nhẫn cưới cứ thế mà được quyết định, Tư Viện đành bất lực nhưng tới lúc chọn váy cưới, Tư Viện yêu cầu quyết liệt phải ra cửa hàng váy cưới để thử.

“Chỉ nhìn trong ảnh làm sao em biết được kiểu nào hợp với em? Váy cưới nhất định phải mặc thử mới biết được.”

Ôn Đình Sơn hiếm khi thấy cô làm nũng với mình, chỉ muốn cô làm nũng thêm mấy lần cho nên anh không đồng ý với cô ngay.

Tư Viện thấy anh như thế thì lại cho rằng anh đang nghi ngờ mình vì thế cô càng thêm nỗ lực để anh tin mình.

Cân nhắc thiệt hơn xong, cô ngồi xuống cạnh Ôn Đình Sơn nũng nịu lắc lư cánh tay anh: “Váy cưới mặc trên người khác xa với việc chỉ nhìn trên ảnh, hơn nữa nếu như không thử chỉ sợ em mặc lên rất xấu. Anh không muốn mọi người nhìn thấy cô dâu của anh xấu xí mà, phải không?”

Ôn Đình Sơn mỉm cười, một nụ cười hút hồn người đối diện. “Tất nhiên là không rồi, em mặc gì cũng đẹp, đương nhiên…” Anh đùa nghịch ngón tay cô, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Tư Viện, “Không mặc gì lại càng đẹp.”

Ngón tay Tư Viện bị anh trêu đùa, trong lòng cô như mắc nghẹn muốn rút tay về nhưng lại không rút được.

Cô không biết nên nói tiếp như thế nào, quá xấu hổ rồi.

Ôn Đình Sơn thấy cô xấu hổ không biết phải làm sao thì cười to, anh hài lòng ngồi thẳng người lên ôm lấy cô nói: “Em muốn đi ra ngoài cũng không phải là không được, có điều…”

“Có điều gì?”

“Có điều em phải để tôi sắp xếp trước.”

Tư Viện không biết anh muốn sắp xếp cái gì, cô thấy anh đứng dậy gọi điện thoại cho ai đó.

Hơn mười phút sau, xe đã chuẩn bị xong, anh dắt tay Tư Viện lên xe. Xe chạy thẳng một mạch đến cửa hàng váy cưới.

Tới nơi cô mới biết cái gọi là sắp xếp chính là bao hết toàn bộ cửa hàng nhà người ta.

Cửa hàng váy cưới treo biển tạm dừng phục vụ ngay khi bọn họ bước chân vào, cả cửa hàng chỉ phục vụ một mình cô.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tư Viện.

Đây tiệm váy cưới lớn nhất thành phố, thuộc một nhãn hiệu nổi tiếng trên toàn cầu.

Nghe nói rất nhiều ngôi sao lớn nhỏ đều ao ước được mặc váy cưới của nhãn hiệu này ở lễ cưới.

Một loạt những bộ váy cưới trắng tinh lấp lánh ngoài ra còn có rất nhiều kiểu váy với đủ màu sắc rực rỡ, thỏa mãn được tất cả mọi nhu cầu của khách hàng.

Hơn nữa cửa hàng còn có cả giày, hoa cưới thậm chí nhiếp ảnh cũng có.

Tư Viện nhìn nhân viên cửa hàng mỉm cười lễ phép đứng một bên chờ phục vụ, trong lòng lại thấy hụt hẫng.

Nhiều người nhìn cô như vậy, cô làm sao có thể chạy trốn được chứ?

Dù không thể chạy trốn nhưng nếu có thể liên hệ được với giáo sư Hồ và Triệu Khuyết, bọn họ có thể hỗ trợ nghĩ cách cho cô nói không chừng cô lại có thể thoát khỏi nơi này.

Cô chỉ hận mình xem quá ít phim điện ảnh, cô không nghĩ ra được cách nào để thoát thân.

“Tiểu thư Tư Viện, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng chúng tôi, cô thích kiểu nào đều có thể thử.”

Bảy tám cô nhân viên đứng trước mặt cô, trên tay mỗi người đều xách một bộ váy cưới để cô chọn lựa.

Tư Viện nhìn từng bộ váy cưới tinh xảo nhưng cô lại không có tâm tình thưởng thức chút nào. Cô thấy Ôn Đình Sơn cẩn thận chọn lựa từng bộ một thì không thốt nổi nên lời.

Người nói thử váy cưới là cô, cô cũng không thể nói không thử là không thử được.

Cô có thể giày vò Ôn Đình Sơn lại không nỡ giày vò mấy người nhân viên phục vụ.

Vì thế Tư Viện chỉ đại một bộ: “Tôi sẽ thử bộ này.”

Nói xong, cô liền đứng lên. Ôn Đình Sơn cũng theo cô lên tầng.

Tư Viện ngạc nhiên hỏi anh: “Anh theo vào làm gì?”

Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn cô nhân viên, “Tôi giúp em thử váy cưới.”

Anh không muốn người khác nhìn thấy cơ thể Tư Viện dù là phụ nữ cũng không được.

Cô nhân viên mỉm cười hâm mộ, Tư Viện cắn môi đẩy anh ra ngoài, làm nũng nói: “Em thấy đối diện có một tiệm bánh mì, anh qua đó xem bọn họ có trà sữa hay là bánh sừng bò không? Mua cho em một phần đi, em muốn ăn.”

Ôn Đình Sơn nhướng mày đây là lần đầu tiên Tư Viện chủ động đòi hỏi anh một thứ gì đó.

Hoặc là nói, đây cũng là lần đầu tiên có người sai anh làm này làm kia đương nhiên như vậy.

Tư Viện không biết anh nghĩ gì, thấy anh không nhúc nhích lại nghĩ anh là người không dễ hạ thấp bản thân, liền cắn môi tiếp tục nhõng nhẽo: “Ông xã à! Người ta muốn uống trà sữa ăn bánh mì, anh có thể đi mua cho người ta được không? Em muốn anh mua cho em.”

Giọng nói nũng nịu của cô khiến cô nhân viên đố kị không thôi, còn Tư Viện thì lại thấy buồn nôn muốn chết. Có lẽ đây là dáng vẻ tốt nhất cô có thể làm của cô rồi.

Ôn Đình Sơn lại rất hưởng thụ, anh nhéo mũi cô sủng ái nói: “Được rồi, tôi đi mua cho em.”

Nói xong, anh liền xoay người xuống tầng đi mua đồ cho cô.

Cô nhân viên không khỏi cảm thán: “Ôn tiên sinh thật tốt với cô.”

Tư Viện mỉm cười không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.

Cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ thấy anh băng qua đường cái, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô hỏi cô nhân viên: “Cửa hàng của các cô có cửa sau không?”

Cô nhân viên ngạc nhiên nói, “Có thì có nhưng cô muốn làm gì?”

Tư Viện nghĩ ra một cái cớ sứt sẹo: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Tôi cảm thấy cửa hàng của các cô trang trí rất đẹp nhưng lại không thấy các biện pháp phòng cháy, không biết ở đây có lối thoát hiểm hay không?”

Cô nhân viên khẽ nhíu mày, cảm thấy cô nói chuyện không quá may mắn những vẫn phải mỉm cười nói. “Cảm ơn Tư tiểu thư đã quan tâm! Xin cô đừng lo, đi hết lối này chính là cửa sau của chúng tôi, ở đó có lối thoát hiểm rất an toàn. Hơn nữa, chúng tôi đã làm rất tốt các công tác phòng cháy chữa cháy, tuyệt đối sẽ không xảy vấn đề.”

Tư Viện nhìn theo ánh mắt cô ấy rồi mỉm cười bước vào phòng thay váy cưới.

Đang thay váy, đột nhiên cô kêu lên một tiếng, cô nhân viên ở bên ngoài hỏi vọng vào: “Cô không sao chứ?”

Tư Viện ôm bụng vịn cửa mở cửa ra: “Dạ dày tôi đau quá, phiền cô đi mua thuốc dạ dày cho tôi được không?”

Cô nhân viên thấy cô ôm bụng kêu đau thì không hề nghĩ ngợi gì vội xoay người chạy xuống dưới.

Sau khi cô ấy đi rồi, Tư Viện mới nhìn người vệ sĩ bên ngoài, cô xoay người chạy ra cửa sau không chút do dự.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cô không nghĩ tới cánh cửa thoát hiểm lại bị khóa.

Thật là quá đáng!

Cô còn đang tìm kiếm xung quanh xem có gì có thể phá khóa được không thì có tiếng cãi vã truyền đến từ cửa chính.

Tư Viện nghe được một giọng nói quen thuộc, người phụ nữ kia có phần hùng hổ: “Hôm qua tôi đã hẹn hôm nay tôi sẽ đến thử váy cưới, tại sao lại không phục vụ mà không có lý do chứ? Cửa hàng của mấy người khinh thường khách hàng hay là cảm thấy tôi không đủ tư cách để mặc váy cưới của tiệm mấy người?”

Vốn dĩ Tư Viện muốn chạy trốn nhưng khi nghe thấy giọng nói này thì cô lại quay lại. Cô tò mò quay trở lại chỗ cầu thang ngó xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chính là Mễ Lạc đang khoác tay một người đàn ông muốn vào để thử váy cưới.

Mễ Lạc cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, cô ta ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Tư Viện.

Cô ta hoảng sợ lùi lại, nếu không phải người đàn ông bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô ta thì cô ta đã té ngã rồi.

Mễ Lạc chớp chớp mắt xác định Tư Viện không phải là ma thì liền chỉ vào Tư Viện hỏi nhân viên cửa hàng: “Chuyện này là thế nào? Không phải cửa hàng của mấy người tạm thời không tiếp khách sao?”

Giám đốc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tư Viện, vội nói: “Hôm nay Ôn tiên sinh đã bao trọn cửa hàng của chúng tôi để vợ chưa cưới của ngài ấy thử váy cưới. Mễ tiểu thư, cô hẹn là 10 giờ sáng, chúng tôi đã liên hệ với cô nhưng cô không nghe điện thoại…”

“Không nghe điện thoại thì không thể đến chọn váy cưới ở cửa hàng của mấy người nữa ư?” Mễ Lạc hừ một tiếng, tự ý bước vào.

Cô ta ngửa đầu lên nhìn Tư Viện: “Viện Viện, đã lâu không gặp, cậu không ngại nếu tớ vào thử váy cưới đâu nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK