Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia hành động rất nhanh, sau một tiếng ông đã điều tra rõ ràng.

“Yêu giới đều đang truyền tai nhau ba năm trước khi bị ném xuống đáy biển ngài đã bị trọng thương tuy bây giờ đã quay trở lại nhưng căn nguyên lại không thể khôi phục. Để điều trị nội thương ngài phải ăn thịt yêu thú cho nên mới có nhiều yêu thú mất tích như vậy. Hiện giờ các yêu thú trong thành phố đang rất hoang mang và hoảng sợ, bọn họ đã đến hiệp hội để yêu cầu giải thích.”

“Tên nhãi kia nói gì?”

“Thằng bé rất thành thật khai báo. Bố thằng bé ra ngoài mua thuốc cho nó, kết quả là đi mãi không thấy trở về. Lúc đó thằng bé mới ra ngoài tìm bố thì phát hiện có dấu vết đánh nhau ở một con ngõ nhỏ gần đó còn có cả máu của bố nó. Thằng bé lần theo vết máu để tìm người và tìm thấy bố nó chết ở trong một con mương thối bên ngoài thành phố. Xảy ra chuyện như thế thằng bé đã xin hiệp hội giúp đỡ, tuy nhiên hiệp hội lại không đáp trả. Ngày đưa tang bố thằng bé, có người nói với nó là bố nó do ngài giết.”

Quản gia nói đây thì sắc mặt trở nên kỳ quặc.

Ôn Đình Sơn mỉm cười: “Giữa tôi và ông còn có chuyện gì cần giấu giếm sao?”

Quản gia đành phải nói: “Theo ý thằng bé, hình như nó tìm ngài không phải là muốn báo thù. Thằng bé có nói, máu dược tang có thể cứu sống yêu thú cho nên mới xông vào đây để bắt phu nhân đi. Chẳng qua là lúc bay ngang qua bắt gặp ngài nhất thời nó không nhịn được mới ra tay muốn giết ngài để báo thù.”

Ôn Đình Sơn đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, nước cà phê sóng sánh ra ngoài vì động tác của anh.

Ôn Đình Sơn cười lạnh: “Một đám ngu xuẩn, thế mà không thèm động nào, nếu như máu dược tang thần kỳ như thế, tôi còn phải bắt yêu thú để làm gì?”

Ngay sau đó anh lập tức châm biếm: “Chúng ta quá coi thường Isabella rồi! Người đàn bà này không chỉ tâm cơ thâm trầm, còn biết mượn lực đẩy lực. Bản thân ả ta núp phía sau không chịu lộ mặt, ngược lại lại xúi bẩy lũ ngu dốt này đến đối phó tôi.”

Đối phó anh thì cũng thôi, ả lại dám động tới Tư Viện.

Ôn Đình Sơn không sợ bất cứ thứ gì nhưng Tư Viện là điểm yếu của anh. Viện Viện chỉ là con người yếu ớt, bất cứ một con yêu thú nào đều có thể dễ dàng giết chết cô ấy. Nếu đám yêu thú đó mà hung bạo lên thì cũng chẳng dễ chọc.

Anh đột nhiên hiểu ra vì sao Isabella lại tấn công Mật Điềm? Mật Điềm bị thương Tư Viện đương nhiên sẽ ra tay giúp đỡ, Mật Điềm được cứu sống ả ta bắt đầu tung tin đồn.

Ả ta dựa vào chuyện của Mật Điềm để chứng minh tin đồn của chính ả.

Trong lòng Ôn Đình Sơn cảm thấy bất an, anh hỏi quản gia, “Ông nói xem tôi có nên chuyển hóa Viện Viện thành ma cà rồng không?”

Nếu cô ấy trở thành ma cà rồng thì sẽ trở nên mạnh hơn, sẽ không dễ dàng bị đám yêu thú kia hại chết.

Quản gia hơi do dự: “Tôi cảm thấy dường như phu nhân không thích bị chuyển hóa.”

Ôn Đình Sơn đã có suy nghĩ này từ rất sớm, nếu không chuyển hóa Tư Viện thì cô nhóc đó có thể làm bạn với anh được bao lâu chứ?

Qua mấy năm nữa, khi nhan sắc tàn phai, chức năng của các cơ quan suy giảm, Tư Viện sẽ trở thành một bà lão già nua xấu xí. Chắc chắn bản thân anh vẫn sẽ yêu cô nhưng thời gian sẽ mang cô đi.

Ôn Đình Sơn không thích như thế: “Nếu tôi cưỡng ép thay đổi cô ấy thì sao?”

Anh chắc chắn có thể làm được điều đó nhưng quản gia lại nói, “Nếu ngài cương quyết làm vậy thì không ai có thể ngăn cản được ngài. Tuy nhiên điều ngài do dự cho đến giờ vẫn là cảm xúc của phu nhân, không phải sao?”

Trở thành ma cà rồng rất dễ nhưng nếu đã chuyển hóa thì sẽ không có đường lùi.

Ôn Đình Sơn nhớ tới sự hoảng sợ của Tư Viện trước sự biến hóa của Mễ Lạc, cô nói Mễ Lạc đã trở thành một con quái vật hút máu người giống như anh.

Khi đó Ôn Đình Sơn đã biết Tư Viện không muốn trở thành ma cà rồng, cô muốn làm người.

Ôn Đình Sơn cảm thấy bực bội, cũng mất luôn hứng thú ăn uống. Anh xoay người lên lầu, anh cần thiết phải nói chuyện với Tư Viện, cô cần phải ngoan ngoãn trở thành ma cà rồng.

Vừa vào cửa Ôn Đình Sơn đã nhìn thấy Tư Viện đang ngủ an ổn trên giường, anh không làm cách nào để xuống tay được.

Anh chưa bao giờ do dự, bồn chồn, chần chừ nhiều đến như vậy.

Như thế này không giống anh! Cũng bởi vì bực bội, anh dứt khoát cầm súng ra ngoài săn thú.

—–

Isabella đẩy cửa bước vào, một người đàn ông đang nằm yên lặng trên chiếc giường lớn sang trọng.

Isabella ngồi xuống mép giường, cô ta vươn những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đàn ông.

Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, tóm lấy tay cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Anh tỉnh rồi?” Isabella mỉm cười giống như không hề bất ngờ, “Angus, rốt cuộc anh cũng đã tỉnh! Anh có cảm thấy khá hơn không?”

Angus nhìn Isabella nhưng không phải ánh mắt nồng cháy của hai người yêu nhau mà là ánh mắt dè dặt đề phòng. Anh ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Cô còn sống.”

Isabella cười quyến rũ, hào quang bắn ra bốn phía.

Cô ta kiều diễm như một đóa hồng đỏ đầy gai và rực rỡ như ngọn lửa, không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cô ta.

“Honey, nhìn thấy em còn sống anh không vui sao?”

Nếu như là ngày xưa anh nhất định sẽ rất vui nhưng lúc này khi nhìn thấy làn da tái nhợt gần như trong suốt của cô ta, Angus không thể nào vui vẻ nổi.

“Là ai đã chuyển hóa cô?”

Anh chắc chắn rằng Isabella của anh ngày xưa chỉ là một nhân loại bình thường, trên người cô không hề có hơi thở yêu thú và tuyệt đối không phải là ma cà rồng.

Mà Isabella lúc này đã trở thành một con ma cà rồng mạnh mẽ.

Đúng vậy, mạnh mẽ!

Nếu cô ta không đủ mạnh thì sao Angus lại có thể sập bẫy và dễ dàng bị bắt tới đây.

Isabella cười khanh khách: “Em cứ tưởng rằng lúc chúng ta gặp lại anh nhất định sẽ rất vui mừng ai ngờ đều do em tự mình đa tình.”

Cô ta rút tay mình về, bước đến trước bàn rót hai ly rượu vang. Angus vừa nhìn màu sắc của chất lỏng đã biết đó không phải là rượu vang đỏ bình thường.

Đó là máu người, đã quá lâu anh không uống máu người rồi.

Anh có phòng thí nghiệm của riêng mình và ở đó đã nghiên cứu ra đồ uống có thể thay thế cho máu tươi. Tuy hương vị không thể so được với máu tươi nhưng đối với rất nhiều ma cà rồng mà nói nó là một sự lựa chọn hoàn hảo.

Không phải ma cà rồng nào cũng thích giết người uống máu.

Thời đại đã thay đổi, kể cả những ma cà rồng muốn hút máu người cũng không thể làm trái với quy định cơ bản. Đó chính là không thể giết người, nếu như xảy ra mạng người nhất định sẽ bị trừng phạt.

Hơn nữa trong thế giới ngày nay, cũng không đáng để phải giết người.

Bọn họ chỉ cần tốn chút tiền là có thể mua được máu người trong kho máu của bệnh viện.

Ngay cả Ôn Đình Sơn cũng sẽ không tùy tiện giết người để lấy máu.

Nhưng máu của Isabella lại khác, hương vị của loại này máu Angus rất quen thuộc, bên trong đó có hương vị của sự sợ hãi.

Đó là hương vị máu chỉ có ở người bị rút cạn máu trước khi chết, Isabella đã giết người.

Gương mặt của người phụ nữ này đã không còn nét hồn nhiên thiện lương năm đó, trên người cô ta có nồng nặc tử khí. Angus quá quen thuộc, anh biết phải giết rất nhiều người mới có được tử khí đó.

Cô ta đã trở nên vô cùng nguy hiểm, là một kẻ mà không thể không đề phòng.

Isabella nhìn thấy vẻ cự tuyệt của anh, nụ cười trên môi cô ta đã không thể duy trì được nữa. Cô ta hất văng ly rượu xuống đất, máu và những mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi đầy đất. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong không khí khiến hô hấp của Angus trở nên nặng nề hơn, thú tính trong anh cũng bị kích thích.

Isabella cười to: “Tôi thật sự không hiểu nổi, ma cà rồng vốn dĩ thích giết chóc và hút máu từ tận trong xương tủy, vì sao anh lại muốn chung sống hoà bình với con người, còn giả bộ thành con người thiện lương? Chẳng lẽ anh không hoài niệm những ngày tháng huy hoàng trước kia sao? Hãy nghĩ về quá khứ của anh, anh đã từng bất khả chiến bại trên sa trường, uy phong lừng lẫy. Danh tiếng của ma cà rồng khiến cả Châu Âu run sợ! Hãy nhìn lại anh bây giờ xem, cuộc sống trốn đông trốn tây, luôn sợ ai đó phát hiện ra thân phận thật của mình, anh không thấy ngột ngạt à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK