“Phu nhân, đây là thiệp mời của ngài.”
Tư Viện đang ăn bữa sáng, quản gia bỗng nhiên bước vào đưa cho cô một phong thư. Cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhận phong bì: “Chú vừa gọi cháu là gì thế ạ?”
“Phu nhân.” Trong sự cung kính lộ ra hai phần dịu dàng, Tư Viện cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Nhưng ánh mắt của quản gia quả thật của ý cười ôn hòa khác xa với vẻ lãnh đạm thường ngày.
Tư Viện mất tự nhiên nói: “Cháu vẫn quen chú gọi cháu là tiểu thư Tư Viện hơn.”
Quản gia mỉm cười cung kính nói: “Đây là yêu cầu của tiên sinh! Không lâu nữa ngài chính là nữ chủ nhân của trang viên, đây là sự tôn trọng ngài nên có.”
Nói xong câu đó, quản gia liền đi ra ngoài.
Tư Viện nhìn theo bóng dáng ông, cô muốn phản bác lại nhưng lại thấy mình làm to vấn đề lên.
Chú Lâm chỉ nghe phân phó để làm việc, cô cũng không có lý do gì để làm ông ấy khó xử.
Sáng sớm Ôn Đình Sơn đã đi ra ngoài, gần đây anh giống như dìm cô vào hũ mật. Nào là tặng quần áo trang sức, nào là dặn dò quản gia thay đổi cách xưng hô, thái độ của giúp việc trong trang viên cũng thay đổi.
Ngày trước chẳng qua bọn họ chỉ thể hiện phép lịch sự bề ngoài, bây giờ lại cung kính cẩn thận. Tất cả những điều đó đều như thể hiện, Ôn Đình Sơn cố tình để cô trở thành nữ chủ nhân của trang viên.
Mễ Lạc kinh doanh công sức ở đây mười năm còn không chiếm được mà cô lại dễ dàng có được.
Tuy nhiên cảm giác lúc này của cô giống như là đang bước trên mây, nhẹ nhàng bay bổng, không hề có cảm giác chân thực.
Tư Viện xua tan những ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, cô mở phong bì ra. Bên trong là một tấm thiệp được thiết kế rất đặc biệt, tấm thiệp là màu trắng tinh, mở ra bên trong là hình ảnh 3D của một đôi trai gái đứng bên gốc cây, bốn mắt nhìn nhau.
Trên thiệp viết, chân thành mời tiểu thư Tư Viện tới tham gia tiệc đính hôn của tiểu thư Mễ Lạc và tiên sinh Stephen.
Tư Viện có một cảm giác rất khó tả, rõ ràng ngày đó trong mắt Mễ Lạc có sự oán hận cô.
Đã hận như vậy tại sao còn phải mời cô tới tham gia tiệc đính hôn của bọn họ?
Trải qua chuyện của Simon, Tư Viện cảm thấy Mễ Lạc không phải là người khẩu xà tâm phật, không có mưu mô giống như cô đã từng nghĩ trước đây nữa.
Trái ngược với vẻ bộc tuệch trước đây, bây giờ cả người Mễ Lạc đều lộ ra vẻ âm ngoan hiểm độc.
Chỉ sợ bữa tiệc đính hôn này cũng là một trận Hồng Môn Yến.
Tiệc đính hôn diễn ra sau ba ngày nữa, Tư Viện nhìn tấm thiệp đắn đo hồi lâu cuối cùng cô vẫn quyết định đi.
Có lẽ đây sẽ là một cơ hội tốt để cô có thể liên lạc với bên ngoài.
Mức độ giám sát của Ôn Đình Sơn đối với cô quả thật khiến người ta giận sôi gan. Trong nhà khắp nơi đều có camera ngay cả phòng tắm cũng không ngoại lệ.
Nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Ôn Đình Sơn. Ôn Đình Sơn lại cực kỳ hài lòng với kiểu theo dõi này, anh giống như kẻ biến thái bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô.
Thậm chí điện thoại của cô cũng bị theo dõi, cô dùng app nào, xem web nào, Ôn Đình Sơn cũng biết.
Nếu cô muốn ra ngoài làm gì, một là đích thân Ôn Đình Sơn đưa cô đi, hai là sẽ có vệ sĩ giám sát cô chặt chẽ.
Cô đi đâu làm gì, thậm chí là uống trà sữa vị gì đều bị Ôn Đình Sơn giám sát.
Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không có một chút riêng tư nào.
Nếu muốn liên lạc với bên ngoài mà không để anh phát hiện thì tiệc đính hôn của Mễ Lạc là cơ hội duy nhất.
Đến tận khuya Ôn Đình Sơn mới trở về, Tư Viện vừa nhìn thấy anh đã kể về bữa tiệc đính hôn của Mễ Lạc.
Ôn Đình Sơn ôm cô vào trong ngực, bàn tay lại không thành thật chui vào trong quần áo cô. Tư Viện giữ tay anh lại: “Dì cả của em tới, em không thoải mái.”
Ôn Đình Sơn xoa bóp ngực cô mỉm cười: “Thảo nào nó căng trướng giống như sắp phun sữa vậy.”
Tư Viện đánh vào tay anh một cái rồi vùng dậy, Ôn Đình Sơn cũng không ép cô chỉ mỉm cười nhìn cô chạy sang đầu kia của sô pha, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn anh.
“Nếu không vui thì sao phải đi gặp cô ta? Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa qua hai ngày nữa chưa chắc dì cả của em đã hết, mùi hương trên người em sẽ đặc biệt nồng. Lúc đó em không sợ sẽ thu hút đám yêu thú tới ăn tươi nuốt sống em sao?”
Tư Viện nói: “Vậy anh nghĩ em đã làm thế nào để trải qua ba năm vừa rồi? Chẳng lẽ ngừng kinh?”
Trong ba năm qua, mỗi lần đến kỳ sinh lý cô sẽ cảm nhận được nguy hiểm hơn rất nhiều.
Dưới sự giúp đỡ của Bách Linh, cô đã tìm thấy một loại thuốc đông y, mỗi khi đến kỳ kinh cô sẽ dùng nó để pha trà uống là có thể tạm thời che được giấu mùi thơm của cơ thể và tránh yêu thú truy đuổi.
Cô cũng đã gửi loại thuốc này cho giáo sư Hồ, trước mắt giáo sư Hồ đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể che giấu mùi hương của cô nhưng đến giờ cô vẫn chưa thử nên không biết hiệu quả của loại thuốc đó thế nào. Lúc này cô định mượn tiệc đính hôn của Mễ Lạc để xem hiệu quả của loại thuốc đó như thế nào.
Có điều Ôn Đình Sơn không có hứng thú tham gia bữa tiệc đó, “Là chồng em, tôi hy vọng em tránh xa cô ta ra một chút.”
Thái độ hiển nhiên của anh làm Tư Viện trợn tròn mắt: “Thứ nhất, chúng ta chưa kết hôn, em không phải vợ anh. Thứ hai, nếu anh sợ em làm tổn thương tình nhân cũ của anh thì anh nên đón người về. Em thấy cô ấy vẫn còn nhớ mãi không quên anh đấy.”
Chính Tư Viện cũng không nhận ra giọng điệu chua lòm của chính mình.
Cô cũng không biết rốt cuộc Stephen si tình đến đâu với Mễ Lạc.
Thái độ của Mễ Lạc ngày hôm qua rõ ràng là tình cũ không rủ cũng tới, Ôn Đình Sơn vừa xuất hiện, trong mắt cô ta đã không còn Stephen nữa.
Nhưng dù như thế, Stephen vẫn kiên quyết muốn kết hôn với cô ta.
Stephen cũng thế mà Simon cũng vậy, hai anh em nhà này thật sự là yêu sâu đậm Mễ Lạc.
Cảm nhận của Tư Viện về Simon rất tệ vì tất cả những hành vi của anh ta đã làm với cô.
Nếu bọn họ là anh em ruột thì có lẽ Stephen cũng không phải là người tốt.
Tư Viện đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình nên không chú ý tới Ôn Đình Sơn.
Anh lấy ra một thứ gì đó từ trong cặp công văn và đưa tới trước mặt Tư Viện: “Ai nói tôi không phải chồng em?”
Tư Viện nhìn thấy quyển sổ màu đỏ kia thì không thể tin được mà mở ra xem. Lúc cô nhìn thấy rõ hai người trong ảnh, tròng mắt như muốn bật ra ngoài: “Không thể nào, giấy chứng nhận kết hôn không phải cần hai bên đều phải đến làm sao? Làm sao có thể….”
Tư Viện không thể nói ra lời, Ôn Đình Sơn lại cực kỳ đắc ý, anh cười nói: “Chẳng qua chỉ tốn chút tiền mà thôi. Đương nhiên, tôi còn có thể làm giấy chứng nhận kết hôn ở nước ngoài mà không cần sự đồng ý của em nhưng vì tôn trọng em cho nên tôi chỉ làm ở trong nước thôi.”
Tư Viện không biết phải nói gì, cô cũng không biết hai chuyện đó thì có gì khác nhau?
Cô tức giận muốn xé nát tờ giấy kết hôn.
Ôn Đình Sơn cười nói: “Nghe nói nếu xé bỏ sẽ vĩnh viễn không được ly hôn. Hóa ra em yêu tôi như vậy, chết cũng không muốn ly hôn với tôi.”
Tư Viện nhìn tờ giấy kết hôn trong tay xé cũng không được mà ném cũng không xong, cô uất nghẹn vô cùng, cắn răng nói: “Vì sao không đợi tổ chức hôn lễ xong rồi hãy làm giấy chứng nhận?”
Cô không ngờ tới, anh lại có thể làm ra loại chuyện này!
Ôn Đình Sơn nói một cách hiển nhiên: “Hôn lễ còn phải chuẩn bị, quá lâu! Tôi muốn nhanh chóng hợp pháp hóa quan hệ của chúng ta.”
Thiệp chắc sẽ là thế này: