Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện vừa vào nhà đã nhận được cuộc gọi của Mễ Lạc.

Giọng nói của cô ấy vẫn ngọt ngào như mọi khi, nếu là đàn ông nghe được cũng phải tê dại.

“Viện Viện, hôm nay cậu có rảnh không thế? Tớ tới tìm cậu được không?”

Tư Viện rất muốn từ chối, cô vẫn chưa sẵn sàng và chưa biết đối mặt với Mễ Lạc như thế nào.

Cảm xúc của cô với Mễ Lạc giờ đây rất phức tạp, điều này khiến cô đau đầu vô cùng.

Cô là người đơn giản, thật sự cô không muốn có nhiều chuyện loanh quanh lòng vòng phức tạp như vậy.

Mễ Lạc thấy cô không trả lời thì bắt đầu làm nũng giận dỗi, “Còn nói là bạn tốt, dọn tới nhà mới cũng không mời tớ đến chơi tân gia, tốt xấu gì tớ cũng đã chuẩn bị quà cho cậu. Cậu như thế là không muốn chơi với tớ nữa sao?”

Tư Viện bại trận nhưng cô vẫn chưa muốn gặp cô ấy ngay lập tức: “Thứ sáu thì sao? Tối thứ sáu tớ sẽ làm cơm chiêu đãi cậu.”

Mễ Lạc vui vẻ: “Được, tớ sẽ gọi cả Đình Sơn tới nữa. Cậu nhất định phải làm nhiều món tớ thích ăn đó nhé.”

Tư Viện vội vàng đồng ý vừa giương mắt đã thấy Ôn Đình Sơn bước ra từ phòng tắm.

Cô sợ tới mức vội vàng cúp điện thoại, nhất thời cô không biết nên nói gì với Ôn Đình Sơn.

Ngược lại Ôn Đình Sơn lại rất tự nhiên, anh đã dùng khăn lông của cô để lau khô tóc còn ghét bỏ ném sang một bên, “Chất lượng của thứ này tệ quá, ngày mai tôi bảo quản gia mua mới đến đây. Nhưng mà sữa tắm thì không tệ, tôi thích mùi thơm này.”

Anh nhìn Tư Viện đầy ẩn ý, Tư Viện luôn cảm thấy người này như có đôi mắt xuyên thấu. Ở trước mặt anh cô giống như không mặc gì trên người vậy.

“Nhà tôi miếu nhỏ lại đơn sơ, Ôn tiên sinh yêu cầu cao như vậy không bằng mời ngài về nhà cho.” Tư Viện rất muốn cầm chổi đuổi anh ra ngoài thế nhưng cô đánh không lại anh, cũng không thể báo cảnh sát xử lý.

Cô ngẫm nghĩ không biết mình có nên tìm một con dao găm bằng bạc cắm thẳng vào tim anh hay không? Giết chết anh là có thể chấm dứt mọi chuyện.

Nhưng mà khả năng thành công không cao, giết người xong rồi phải xử lý thi thể thế nào? Huống hồ so với anh cô thật sự rất nhỏ bé.

“Bảo bối, em xem ít phim ảnh thôi. Em thật sự cho rằng những thứ như thánh giá, tỏi, đồ bạc có thể làm tôi bị thương sao?”

Nếu đã vạch trần thân phận của mình, Ôn Đình Sơn chẳng hề che giấu năng lực của mình. Anh ngoắc ngón tay một cái, Tư Viện giống như bị một cơn gió đẩy đi nhào thẳng vào ngực anh.

Thật trùng hợp, mặt cô vừa lúc đập vào ngực anh còn đầu mũi vô tình cọ xát vào núm vú anh.

Tư Viện đỏ mặt muốn đứng dậy, Ôn Đình Sơn lại ấn cô vào trong ngực mình.

Đôi bàn tay sờ từ trên xuống dưới, từ mái tóc cô cho đến mông cô.

Ngón tay thon dài cọ xát giữa kẽ mông cô, Tư Viện cựa quậy kẹp chặt hai chân lại.

Cô lộ vẻ yếu ớt nói: “Ôn tiên sinh, có thể để tôi đứng lên trước không? Tư thế này rất khó chịu.”

Ôn Đình Sơn nhướng mày, anh không ngờ thái độ của cô lại biến hóa nhanh như vậy, đã biết học được cách tỏ ra yếu đuối.

Anh bế cô lên đổi sang tư thế khác, anh để cô ngồi lên đùi mình.

Tay anh đã luồn vào trong áo cô, bóp một bên ngực cô và cắn nhẹ tai cô.

“Sao hôm nay không thấy em trong văn phòng?”

Tư Viện không khỏi trợn tròn mắt, anh quên lúc sáng ai là người bưng cà phê cho anh rồi sao?

Ôn Đình Sơn nghe thấy lại làm như không biết gì, tiếp tục bắt nạt cô: “Em không ngoan, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”

Tư Viện vội đè tay anh lại: “Ôn tiên sinh, hôm nay Aria bảo tôi ra ngoài mua đồ dùng cá nhân cho anh. Nếu anh không tin thì có thể hỏi Aria, cô ấy có thể làm chứng.”

“Thật sao? Sao tôi nhớ là tôi dặn em phải ở trong văn phòng chờ tôi. Em không nghe lời, tôi phải trừng phạt em.”

Cầm thú, anh cố tình tìm cớ để làm xằng bậy.

Tư Viện khổ không nói lên lời, lập tức xin tha, “Ôn tiên sinh, nơi đó vẫn còn sưng, có thể để hôm khác hay không?”

Cứng không được thì mềm, đại trượng phu còn có thể co được duỗi được, một cô gái như cô có yếu đuối cũng sẽ không mất mặt.

Ôn Đình Sơn mỉm cười, đôi mắt xanh như thể hút hồn người khác. Là một phụ nữ cô không thể chịu được khi anh nhìn cô mỉm cười như vậy.

Tư Viện kháng cự anh trên lý trí nhưng bản tính háo sắc lại làm trái tim cô đập nhanh hơn.

Bàn tay Ôn Đình Sơn đã sờ vào trong quần của cô, nơi đó mềm như bông, quả thật vẫn còn sưng. Anh tiếc nuối rút ra tay: “Đã vậy, em nên bồi thường tôi như thế nào đây?”

Đồ mặt dày!

“Đợi em đỡ hơn rồi lại hầu hạ Ôn tiên sinh, được không?” Tư Viện nén xuống sự chán ghét và khó chịu, nhỏ nhẹ nói ra những lời này.

Ôn Đình Sơn cười khẽ: “Vậy thứ sáu đi.”

Cái gì?

Tư Viện thề, tên này nhất định là cố ý, chắc chắn anh đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Mễ Lạc.

Không thể bực bội, Tư Viện chỉ có thể hạ thấp mình xin tha: “Ngày đó Mễ Lạc tới ăn tân gia nhà mới, anh đã hứa là sẽ không để cô ấy biết chuyện.”

Ôn Đình Sơn lại không thèm để ý: “Chuyện này có mâu thuẫn sao? Ăn cơm xong thì tiễn cô ta về, không phải chỉ còn lại hai chúng ta sao. Nếu không thì để cô ta biết cũng không sao.”

Đồ vô liêm sỉ!

Tên đàn ông này này đúng là bên ngoài vàng son, bên trong thối rữa, hành động thì vừa bỉ ổi vừa cặn bã, thật sự quá lãng phí túi da đẹp đẽ.

Tuy cô hận không thể cầm dao đâm nát mặt anh ra sau đó đá ra ngoài. Ý nghĩa này chỉ vừa lóe lên cô đã vội dập tắt, nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ anh biết được.

Tư Viện cúi đầu hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười lấy lòng, làm nũng với anh: “Ôn tiên sinh, cầu xin anh, đổi sang ngày khác có được không? Đừng để Mễ Lạc biết, em không muốn làm tổn thương bạn em.”

“Bạn?” Ôn Đình Sơn cảm thấy thật mỉa mai, nếu cô biết Mễ Lạc đã làm gì với cô, cô vẫn sẽ nghĩ như vậy sao?

Đột nhiên anh rất muốn biết đáp án.

“Được thôi, vậy thì thứ bảy, tôi sẽ bảo tài xế đến đón em.”

Lần này cô biết anh không cho phép cô từ chối.

Ôn Đình Sơn quyết định xong thì quấn lấy cô náo loạn hồi lâu, tuy rằng bọn họ chưa vào chuyện chính nhưng anh vẫn lăn lộn cô đến mệt lử.

Đến lúc anh rời đi, Tư Viện nằm sõng soài trên sô pha, quần áo thì xộc xệch giống như vừa bị cưỡng gian vậy.

Ôn Đình Sơn rất vừa lòng với dáng vẻ của cô bây giờ. Nếu không phải anh đã đồng ý với cô thì anh rất muốn chơi cô một lần, làm cô không khép được chân mới hài lòng.

Tài xế đã chờ ở dưới lầu, Ôn Đình Sơn ăn mặc chỉnh tề bước xuống vừa hay gặp thụ yêu Mã Lục.

Mã Lục căng thẳng muốn xoay người bỏ chạy, Ôn Đình Sơn lại liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta liền bất động tại chỗ không dám nhúc nhích.

Ôn Đình Sơn lên xe hạ cửa xe xuống, Mã Lục ngoan ngoãn bước tới như con thỏ con, thành thật nói: “Ôn tiên sinh.”

Ôn Đình Sơn lạnh mặt nói: “Điều tra ra chưa?”

Mã Lục lắc đầu, anh ta thấy Ôn Đình Sơn híp mắt, hốt hoảng nói: “Ôn tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực gấp bội, sẽ nhanh chóng tìm ra tên nhãi tung tin đồn. Đến lúc đó nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn tên ngu ngốc đó, tuyệt đối sẽ không để ngài phải chạm tay vào.”

Ôn Đình Sơn nhàn nhạt nói: “Hiểu quy củ là tốt. Canh chừng cô ấy cho tốt, nếu lại có yêu thú tới tìm cô ấy, ngươi biết kết quả rồi đấy.”

Mã Lục cúi đầu khom lưng tiễn người đi, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi khu chung cư, anh ta mới đứng thẳng dậy lau mồ hôi trên trán.

Mẹ kiếp, đúng là lão yêu quái ngàn năm, quả nhiên không phải người bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK