Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho nên chúng ta chỉ có thể phong ấn anh ta.”

Tư Viện cảm thấy câu nói của Angus còn có hàm ý khác, “Phải phong ấn thế nào?”

Angus từ trên cao nhìn xuống Ôn Đình Sơn thấy anh yếu ớt dựa vào khoang máy bay, anh ta thấy đắc ý và sung sướng không thể tả được.

“Cô có hai lựa chọn. Một là chôn anh ta vào vùng đầm lầy tối tăm ẩm ướt, nơi gần như không có người đặt chân tới nhưng vẫn có thể xảy ra tình huống không lường trước được. Một ngày nào đó có người rơi xuống, anh ta nếm được máu tươi sẽ khôi phục lại sức mạnh và có thể sống lại. Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ quay về tìm cô.”

Tư Viện sợ hãi nổi cả da gà, cô cảm thấy lời Angus nói không giống như lời đe dọa.

Tư Viện đã ở cùng với Ôn Đình Sơn được một khoảng thời gian, cô biết anh không những độc đoán còn rất mang thù. Những ai đã đắc tội với anh thì dù có một nghìn năm anh vẫn sẽ đuổi tận giết tuyệt.

“Tôi đã trốn anh ta rất nhiều năm, đã hao tổn rất nhiều tâm huyết để tìm ra cách giết được anh ta nhưng đành bất lực, chỉ có thể phong ấn anh ta. Nếu chôn anh ta vào đầm lầy thì sẽ có ngày anh ta quay trở lại.”

Tư Viện rùng mình trước những lời miêu tả của Angus.

Tư Viện nuốt nước bọt trước ánh mắt hung dữ của Ôn Đình Sơn, cô run run nói: “Vậy còn cách còn lại?”

“Một cách khác chính là ném anh ta vào vực thẳm của biển sâu.”

“Anh có ý gì?”

“Chắc hẳn cô biết rãnh biển Mariana thần bí trong đại dương, nó có độ sâu lên đến hơn mười nghìn mét. Chúng ta sẽ nhốt anh ta vào một cái hộp sắt và ném anh ta xuống đó. Dưới đó đừng nói là người có lẽ ngay cả sinh vật sống còn khó gặp, không có máu tươi anh ta sẽ không thể sống lại càng không thể ký sinh. Coi như anh muốn trở về cũng sẽ phải mất đến cả nghìn năm. Lúc ấy, cô đã sớm thành một bộ hài cốt rồi, cần gì phải sợ anh ta nữa.”

Angus ẩn ý nói: “Bây giờ tôi cho cô quyền lựa chọn, cô muốn chôn anh ta vào đầm lầy hay là ném anh ta vào rãnh biển Mariana?”

Cả hai lựa chọn đều khiến Tư Viện cảm thấy sợ hãi.

Không biết cô nghĩ gì lại hỏi một câu: “Nếu ném anh ta vào biển sâu anh ta sẽ vĩnh viễn ngủ say dưới đáy biển sao?”

Angus bật cười nhìn Ôn Đình Sơn, châm chọc nói: “Tất nhiên là không rồi. Cách một khoảng thời gian, anh ta sẽ tỉnh lại theo bản năng sinh tồn nhưng dưới đó không có không khí, anh ta không thể hít thở. Anh ta sẽ lại chìm vào giấc ngủ trong đau đớn rồi lại tỉnh dậy bởi cơn đói cồn cào, cứ như thế lặp đi lặp lại mãi mãi.”

Vậy thì có khác gì là tra tấn trong vô tận.

Tư Viện nghĩ đến việc không thể hô hấp cô đã cảm thấy khó thở rồi. Cô không thể tưởng tượng được, bản thân cô sẽ thế nào khi bị ném xuống biển rồi nhận sự tra tấn vô tận?

Thà rằng giết chết cô đi chứ cô cũng không muốn đau đớn và sợ hãi mãi mãi như thế.

“Cô hãy nghĩ cho kỹ rồi đưa ra quyết định?”

Tư Viện nhìn Angus rồi lại nhìn Ôn Đình Sơn ngồi bất động trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể nói riêng với anh ta hai câu không?”

Angus liếc nhìn cô một cái rồi lịch sự gật đầu: “Cũng được, tôi cho cô hai phút để quyết định. Chúng tôi chờ cô ở bên ngoài.”

David nhìn Ôn Đình Sơn đầy khiêu khích rồi theo Angus xuống máy bay.

Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn cả người toàn là máu, cô ngồi xổm muốn đưa tay ra giúp anh lau đi vết máu nhưng mới đưa được một nửa cô lại rụt tay lại.

Cô hít sâu một hơi, hỏi anh: “Nếu… nếu tôi giúp anh thoát khỏi nơi này, anh có thể tha cho tôi không?”

Những việc Angus nói thật sự quá đáng sợ, cô không muốn giết người cũng không muốn Ôn Đình Sơn phải chịu tra tấn.

Ôn Đình Sơn lại mỉm cười, lộ ra hàm răng dính đầy máu.

Cho dù chật vật như thế nhưng anh vẫn đẹp trai quyến rũ như cũ. Vẻ đẹp ốm yếu mong manh dễ vỡ này vẫn khiến tim cô đập thình thịch.

Anh thì thầm nói hai câu gì đó nhưng Tư Viện không nghe rõ đành phải áp sát lại gần.

Ai ngờ Ôn Đình Sơn vốn dĩ yếu ớt không có sức lực lại tóm lấy cô, hôn cô.

Anh gần như dùng hết sức lực toàn thân để gặm cắn môi Tư Viện.

Tư Viện dùng sức đẩy anh ra, tát anh một cái thật mạnh.

Ôn Đình Sơn cũng chẳng còn sức lực để lau khóe môi, nụ cười trên môi vẫn xấu xa như cũ: “Viện Viện, chỉ cần tôi còn một hơi thở cũng sẽ không buông tha em. Chờ tôi quay lại, tôi sẽ bắt em lại nhốt em vào trong phòng, chỉ có tôi mới có thể ngắm nhìn em.”

Tư Viện bị giọng điệu của anh làm cho sợ hãi, tức giận chồng chất: “Vì sao anh không chịu buông tha tôi? Tôi đã uống thuốc của Angus, tác dụng dược tang trong máu tôi cũng đã không còn nữa, anh giữ tôi lại thì có ích lợi gì chứ?”

Ôn Đình Sơn cười mỉa mai: “Em thật ngốc, anh ta nói gì em cũng tin sao. Trên đời này không có bất cứ loại thuốc nào có thể hóa giải được dược tang. Không có tôi sẽ không còn ai có thể bảo vệ em. Em nghĩ thử xem tại sao đám yêu thú đó lại không thể uống được máu của em?”

“Anh có ý gì?” Tư Viện muốn hỏi đến cùng, Ôn Đình Sơn lại không chịu nói thêm.

Tư Viện cảm thấy bản thân cô sắp điên rồi, cô không biết mình nên tin ai nữa.

Cả Angus lẫn Ôn Đình Sơn đều có chuyện giấu giếm cô.

Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi những người này, làm thế nào mới có thể làm mất đi dược tính của dược tang trong máu cô, phải làm thế nào mới không thu hút đám yêu thú đến truy sát cô.

Ôn Đình Sơn cố tình không nói, Tư Viện tức muốn hộc máu đứng bật dậy hung dữ nói: “Được thôi, anh bất nhân thì tôi bất nghĩa. Mọi chuyện đều là do anh ép tôi.”

Cô bước ra ngoài, lúc đến cửa máy bay cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái, cuối cùng cô bước ra khỏi máy bay với ánh mắt phức tạp. Cô nói với Angus: “Tôi đã quyết định rồi. Hãy ném anh ta vào rãnh biển Mariana, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.”

Angus bật cười như thể anh ta đã đoán trước được kết quả này, David cũng rất hài lòng: “Bảo bối, không hổ là người phụ nữ tôi chọn. Sự lựa chọn của em làm tôi rất hài lòng.”

Tư Viện né tránh sự tiếp xúc của anh ta, cô trốn sang bên cạnh Angus, “Anh đã hứa với tôi sẽ đưa tôi về an toàn.”

Cô đề phòng nhìn David, David lại không vui muốn vươn tay ra kéo cô lại, Angus trừng mắt nhìn anh ta một cái.

David bất mãn lại chỉ có thể giơ hai tay lên lùi về sau hai bước: “Được rồi, như anh mong muốn.”

Angus nhìn Tư Viện, “Nếu đã quyết định, vậy cô sẽ ném anh ta xuống biển.”

Tư Viện hoảng loạn, “Là sao?”

“Ý là, lát nữa chúng ta sẽ lên máy bay đi đến rãnh biển Mariana, cô sẽ tự tay ném anh ta xuống biển.”

Chưa bao giờ Tư Viện có ý tưởng điên cuồng đến thế nhưng trên thực tế cô không có quyền từ chối.

Vài tiếng đồng hồ sau, bọn họ xuất hiện giữa đại dương mênh mông phía trên rãnh biển Mariana.

Ôn Đình Sơn bị nhốt trong một cái hộp sắt dài, chiếc hộp được hàn kín không thể mở ra được. Có thể nói, chỉ cần ném xuống dưới đó, Ôn Đình Sơn sẽ không có cơ hội thoát ra.

Tư Viện không quên được ánh mắt châm chọc của Ôn Đình Sơn, cô lại do dự nuốt nước bọt.

David cười nhạo: “Cô thật sự là do dự không quyết đoán, muốn tôi giúp cô một tay hay không?”

Chỉ cần ấn công tắc này, Ôn Đình Sơn sẽ chìm xuống đáy biển, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Như vậy có khác nào đày anh vào địa ngục.

Tư Viện quay đầu nhìn Angus, cô biết anh ta cố tình. Để trả thù Ôn Đình Sơn, anh ta đã lên kế hoạch từ rất lâu, cô cũng chỉ là quân cờ trong kế hoạch của anh ta. Anh ta muốn ép cô tự tay ném Ôn Đình Sơn xuống đáy biển.

Giết người không dao*, Angus thật sự là kẻ lòng dạ độc ác.

Nhưng tình huống bây giờ như tên đã lên dây không thể không bắn, cô nhắm mắt nhớ lại tất cả những gì Ôn Đình Sơn đã làm với cô. Lúc mở mắt ra lần nữa, hai mắt cô chỉ còn lại sự thù hận, cuối cùng cô ấn công tắc.

Cái hộp rơi xuống biển phát ra tiếng vang thật lớn, bọt nước văng cao lên mấy mét.

David kích động hét lên một tiếng với mặt biển rộng lớn, cách đó không xa có một con cá voi đang nhảy lên khỏi mặt nước, trên biển có vài con hải âu đang bay lượn.

Tất cả đều trở lại như ban đầu.

Hai chân Tư Viện bủn rủn ngã ngồi xuống sàn tàu, cô đã giết người!

Angus bước tới, hài lòng cười nói: “Đừng sợ, từ nay về sau cô được giải thoát rồi.”

Tư Viện cảm thấy hai bàn tay cô bắt đầu nóng đỏ lên như dính máu tươi.

Cô hoảng loạn quay lại vào trong cabin, cô bắt đầu rửa tay không ngừng giống như rửa mãi đều không sạch.

(*nguyên văn là 杀人,诛心 – “sát nhân tru tâm”, đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần, ở đây ý là khen thủ đoạn của quân sư Ngô thâm độc, nên chúng mình mạn phép dịch như trên cho thuần Việt.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK