Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh?" Tư Viện đi qua, gọi to hai tiếng, đối phương vẫn không có phản ứng.

Tư Viện nhìn kỹ, thấy anh đang đeo tai nghe Bluetooth, ánh sáng xanh trên chiếc tai nghe nhỏ hơi nhấp nháy.

Cô đành phải đi lên phía trước, vẫy tay với anh: "Ôn tiên sinh?"
Ôn Đình Sơn cúi đầu, nhìn thấy cô, anh tắt máy chạy bộ rồi từ từ dừng lại.

Anh gỡ tai nghe xuống để lên màn hình điều khiển, không đợi Tư Viện nói chuyện đã nhấc tay cởi áo thun, lộ ra cơ bụng gợi cảm, khuôn ngực rắn chắc.

Tư Viện thấy anh dùng quần áo lau mồ hôi, vội vàng rời ánh mắt xuống mặt đất, không dám nhìn thẳng.

Ôn Đình Sơn thấy thế, hài hước nhếch khóe môi, không chút hoang mang đi qua một bên ngồi xuống, lau mồ hôi trên người, mở nắp bình uống nước, sau đó mới hỏi: "Có việc gì?"
Giọng nói gợi cảm gây nhớ thương cho người nghe, Tư Viện ừm một tiếng, ngẩng đầu nói: "Tôi tới bệnh viện thăm Lạc Lạc, hình như cô ấy không ổn lắm, nhưng bác sĩ không chịu nói cho tôi bệnh của cô ấy.


Tôi muốn hỏi anh, cô ấy bị làm sao vậy?"
Ôn Đình Sơn lười nhác duỗi thẳng chân dài, lau mồ hôi, hỏi: "Cô đang quan tâm cô ấy?"
Câu hỏi này quá thừa thãi, Tư Viện nghi hoặc: "Không thì anh nghĩ là gì?"
Ôn Đình Sơn ý vị thâm trường nhìn cô, ngoắc ngoắc tay với cô, Tư Viện ngây ngốc đi qua, người đàn ông nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.

Tư Viện bị bắt ngồi trên đùi anh, kinh hoảng giãy giụa muốn đứng dậy.

Nhưng Tư Viện nhỏ xinh ở trong mắt Ôn Đình Sơn quả thật chẳng khác nào con kiến đang giãy giụa.

"Ôn tiên sinh, mong anh tôn trọng tôi một chút." Cô tức đến mức đỏ mặt tía tai, nghĩ đến việc người này chỉ coi mình như một món đồ chơi là mọi uất nghẹn lại tuôn ra như suối.

Mắt thấy hai tròng mắt cô ướt át, Ôn Đình Sơn lại cúi người tới gần, chậm rãi nói: "Cô thật sự đang quan tâm cô ấy?"
"Không thì là gì chứ?" Tư Viện tức giận khó hiểu.

Ôn Đình Sơn lại sờ lên ngực cô, nơi đó nhanh chóng phập phồng, cảm giác mềm mại gợi lên dục vọng.

"Tim đập nhanh như vậy, thích tôi sao?"
Tư Viện trừng lớn hai mắt, có cảm giác quẫn bách khi bị vạch trần.

Cô cứng rắn từ chối: "Nói hươu nói vượn, anh là chồng của bạn tôi, sao tôi có thể thích anh được chứ?"
"Không thích?" Ánh mắt Ôn Đình Sơn thâm thúy, thoáng hiện lên dục vọng kín đáo.

Tư Viện còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người xuống hôn cô.

Tư Viện nào đã trải qua tư thế như thế này, lập tức hai mắt choáng váng, quên cả phản kháng, người đàn ông thừa dịp tiến quân thần tốc, tàn sát bừa bãi trong miệng cô.


Nụ hôn của anh bá đạo, cường thế chiếm giữ toàn bộ của cô, khiến hô hấp của cô vừa dồn dập vừa khó khăn.

Khi Tư Viện phản ứng lại liền bắt đầu giãy giụa, lại bị anh ấn tay xuống, chỉ có thể vặn vẹo cơ thể.

Hết cách, Tư Viện dùng sức cắn người đàn ông, đến lúc này Ôn Đình Sơn mới buông cô ra.

Tư Viện loạng choạng đứng dậy.

Cô đứng ra xa, phẫn nộ nhìn Ôn Đình Sơn: "Ôn tiên sinh, anh thật quá đáng, tôi là bạn của vợ anh đấy."
Cô nghĩ không rõ, bản thân vẫn luôn trốn tránh anh, không có bất cứ biểu hiện yêu thích nào, sao anh có thể xác định được cô có tình cảm với anh chứ.

Ôn Đình Sơn xoa xoa khóe môi, cười rộ lên.

"Bạn? Nếu cô thật sự coi cô ấy là bạn, thì sao cô có thể động tâm với tôi cơ chứ."
"Tôi không có!" Tư Viện cực lực phủ nhận, bản thân nhiều nhất chỉ là bị cái túi da đẹp đẽ kia hấp dẫn thôi, nào có chuyện yêu thích gì ở đây.

Ôn Đình Sơn đứng lên, đi tới gần cô, Tư Viện muốn chạy trốn, lại phát hiện phía sau lưng mình chỉ có vách tường.


Cho đến khi ép người tới sát góc tường, Ôn Đình Sơn mới dừng lại.

Cơ thể cao lớn của anh bao trùm lấy cô sít sao, tựa như con mãnh thú đang há mồm, chuẩn bị cắn nuốt con mồi của mình.

Tư Viện không khỏi đỏ mặt, tim đập rộn ràng, rõ ràng là vô cùng tức giận, nhưng rồi suy nghĩ lại nhảy nhót.

"Không có sao? Có biết lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi, đôi mắt đều dán chặt vào tôi hay không."
Lần đầu tiên?
Tư Viện nhớ tới cái ngày cô đi ra từ phòng bếp, quả thật có bị vẻ đẹp của anh làm cho kinh ngạc.

Nhưng....!Nhưng cũng chỉ là sự cảm thán khi đứng trước cái đẹp mà thôi.

"Ôn tiên sinh tuấn tú phi phàm, bất kể người phụ nữ nào khi nhìn thấy anh cũng sẽ kích động, nhìn chằm chằm vào anh không có nghĩa là rung động với anh.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK