Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện nhìn cái khay trống rỗng rồi ngẩng đầu lên nhìn Angus, điều anh ta nói giống như một con sói nói rằng từ trước đến nay lang tộc của bọn họ không bao giờ ăn thịt.

Cô phì cười cũng không coi đó là sự thật.

Angus lại nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho cô.

“Tôi nghĩ cô biết chúng tôi từ đâu tới. Quả thật chúng tôi đến từ một nền văn minh cao hơn nhưng chúng tôi lại không thể chuyển nền văn minh đó tới hành tinh này. Người xưa nói rất đúng, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân1, hoàn cảnh sinh sống khác nhau tạo ra trình độ phát triển khoa học kỹ thuật và nền văn minh khác nhau. Trên hành tinh của chúng tôi, tộc ma cà rồng vốn dĩ không hút máu. Trên hành tinh mẹ không có nhân loại, vậy chúng tôi phải sống thế nào? Cô đã nghĩ tới vấn đề này chưa?”

Tư Viện nghĩ cũng thấy đúng.

“Chúng tôi uống dược tang để sống.”

Tư Viện nấc một cái, đây quả thật không phải là tin tức tốt. “Thà rằng anh đừng nói còn hơn.”

Angus mỉm cười: “Trên hành tinh mẹ, mỗi loại dược tang khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau, dược tang ma cà rồng chúng tôi ăn vốn là một loại thực vật. Mỗi mùa chúng đều ra hoa kết trái, đến mùa thu hoạch, chúng tôi sẽ thu hoạch một loại trái cây màu đỏ. Nước ép của loại trái cây này rất giống máu tươi, trong thành phần có chứa một loại protease đặc thù sẽ cho chúng tôi sức mạnh và sự trường sinh bất tử. Nhưng sau khi chúng tôi tới trái đất mới phát hiện ra loại cây đó không thể sinh trưởng trong môi trường của trái đất. Thay vào đó trên trái đất lại xuất hiện nhân loại, trong máu của con người lại có loại protease này vì thế chúng tôi đã tiến hóa để sinh tồn và bắt đầu hút máu người.”

Tư Viện có một câu hỏi đã chôn trong lòng bao lâu nay nhưng cô không dám hỏi Ôn Đình Sơn. “Các anh sống nhờ vào việc ăn thịt người, vậy các anh không sợ có một ngày nào đó các anh ăn hết con người sao? Lúc đó các anh định làm thế nào?”

Angus cười rộ lên: “Chuyện cô quan tâm rất thú vị. Cô yên tâm, vũ trụ luôn có quy luật vận hành của riêng nó. Để có thịt ăn con người bắt đầu nuôi dưỡng các loại gia súc, gia cầm, chính là để ngăn ngừa chúng tuyệt chủng đồng thời cũng để đáp ứng nhu cầu lương thực không ngừng gia tăng của con người. Ma cà rồng chúng tôi cũng làm thế. Đầu tiên, số lượng của chúng tôi không nhiều, thứ hai, nhu cầu máu của chúng tôi không giống con người, chúng tôi không cần phải ăn mỗi ngày. Cho nên, giữa hai loài tồn tại một sự cân bằng mong manh, con người sẽ không tuyệt chủng và chúng tôi cũng không chết đói.”

“Nếu dược tang quan trọng với các anh như thế, tại sao anh lại không muốn hút máu tôi?” Tư Viện vẫn không hiểu.

Nụ cười của Angus hơi phai đi, anh không ngờ cô lại hỏi chuyện này. “Không phải tất cả ma cà rồng đều muốn bất tử. Đối với một số ma cà rồng, cuộc sống dài lâu chính là sự cô đơn kéo dài vô tận, không thể chết giống như một hình phạt hơn là món quà. Con người sợ nhất chính là sinh, lão, bệnh, tử, luôn khát vọng cuộc sống trường sinh bất lão, bởi vì họ cho rằng sống đủ lâu thì có thể đủ hạnh phúc. Nếu như có một ngày, tuổi thọ của mọi người đều dài như nhau thì giá trị của cuộc sống sẽ suy giảm. Cuộc sống tuy có thể kéo dài nhưng không thể quay trở lại, mọi đau khổ cũng sẽ kéo dài cho đến hết đời.”

Trong lời nói của Angus muốn ám chỉ chuyện gì đó, ánh mắt anh ta lại còn bi thương u sầu. Nhất thời Tư Viện không biết phải nói gì cũng đành im lặng.

Angus đứng dậy nói: “Nếu cô đã đến đây thì hãy coi như là đi du lịch, cô cứ chơi thoải mái vui vẻ nhưng không được ra khỏi khu vực này. Cô yên tâm, tôi sẽ không hút máu cô cũng không để những người khác động vào cô. Chờ mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ đưa cô về nước.”

Chuyện? Chuyện gì?

Cô vừa định hỏi Angus đã nói: “Cô nhóc đừng nên hỏi nhiều. Tôi hứa sau khi kết thúc mọi chuyện, người cô chán ghét sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Từ nay về sau cô sẽ được tự do.”

Tư Viện cảm thấy là lạ khi đến tuổi này rồi mà vẫn bị coi là cô nhóc con. Nhưng nghĩ lại ma cà rồng trước mắt này chắc cũng hơn một nghìn tuổi, ở trước mặt anh ta quả thật cô chẳng khác nào một cô nhóc mới sinh.

Cô cũng láng máng đoán ra được một chút, chắc hẳn người này là kẻ thù của Ôn Đình Sơn. Quản gia ngàn dặm xa xôi đưa cô đến đây là để cứu mạng Ôn Đình Sơn lúc nguy cấp.

Nhưng Angus lại cướp cô từ tay quản gia và đưa đến đây, rõ ràng là không muốn cô cứu Ôn Đình Sơn.

Tư Viện không khỏi trầm tư suy nghĩ, nếu Ôn Đình Sơn chết vậy cô sẽ được tự do, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng có một nơi sâu thẳm trong trái tim cô nói rằng cô không nên ác độc như vậy, không nên cảm thấy vui vẻ trước cái chết của người khác.

Tư Viện cảm thấy bực bội, dứt khoát lên giường nằm, tự mắng bản thân là thánh mẫu mắc hội chứng Stockholm, sao cô lại đồng tình với một kẻ uy hiếp đe dọa mình chứ?

Đáng tiếc thay, cô vừa ăn no cho nên cô không ngủ được.

Cô thấy ở bên cạnh có một cái tủ quần áo, mở ra mới biết bên trong toàn là váy áo của phụ nữ, phù hợp với mảnh đất sa mạc này.

Cô chọn mặc một bộ rồi xuống lầu.

Cô thấy dưới lầu có bể bơi lại vòng trở lại thay một bộ quần áo tắm. Cô quyết định nhảy xuống bể bơi, bơi vài vòng để gột rửa hết những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng.

Ai ngờ cô bơi được một nửa thì có cảm giác phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo cô, cô vừa quay đầu lại thì thấy một con cá sấu to lớn đang há miệng bơi về phía cô.

Tư Viện sợ tới mức hồn vía lên mây, liều mạng bơi vào bờ, leo lên thành bể bơi nhưng con cá sấu kia cũng leo lên theo cô.

Tư Viện bị dọa muốn chết, cắm đầu cắm cổ chạy vào trong và đụng phải Angus.

Angus nhìn thấy con cá sấu đằng sau cô thì chắn trước mặt Tư Viện.

Con cá sấu lập tức hóa thành hình người, Tư Viện nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh ta, xấu hổ quay mặt đi.

Người đàn ông kia có nước da màu cổ đồng, mái tóc ngắn màu vàng kim, dáng người cao lớn, cơ bắp cường tráng, khi anh ta cười rộ lên lộ ra một vẻ đẹp đầy hoang dã.

Anh ta không thèm để ý tới chuyện bản thân anh ta đang trần truồng trước mặt người khác, thay vào đó anh ta cười khanh khách nhìn Angus, “Đây là vũ khí bí mật của anh sao? Hóa ra là một đóa hồng đáng yêu nhìn cũng không tệ lắm, xong chuyện tôi có thể ăn không?”

Tư Viện ngơ ngác hỏi: “Anh ta nói gì thế?”

Không giỏi tiếng Anh thật sự rất bất lợi.

Angus nói: “Anh ta khen cô đáng yêu.”

Tư Viện nghiêng đầu nhìn anh ta lại bị anh ta dọa sợ. Vẻ mặt của tên đó rất giống với lúc Ôn Đình Sơn muốn ăn thịt cô, cô không tin lời Angus.

Come on, anh che chở cô ấy như vậy lẽ nào anh cũng thích cô ấy?

David vô cùng ái muội nhìn dáng người nhỏ xinh của Tư Viện.

Angus nói: “Cậu mặc quần áo vào trước đi, thật bất lịch sự khi suồng sã trước mặt phụ nữ như này.”

Không thể nào, phụ nữ rất thích ngắm nhìn cơ thể tôi, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể làm các cô ấy cao trào.” Ngôn ngữ tự tin hoa mỹ của anh ta, Tư Viện nghe không hiểu, cô thấy Angus chặn phía trước liền xoay người lên lầu.

David thấy cô chạy mất thì hết hứng thú, cầm lấy khăn tắm bên cạnh quấn vào ngang hông.

Angus, đã có tin gì về tung tích của tên Ôn Đình Sơn kia chưa?” David cầm ly sâm banh bên cạnh lên nhấp một ngụm, chất lỏng trong chiếc ly pha lê trong suốt lắc lư nổi lên bọt khí.

Angus nói: “Vẫn đang tìm, sẽ có tin nhanh thôi. Chỉ cần không có cô ấy, Ôn Đình Sơn chắc chắn sẽ phải chết.”

/viết nghiêng là đang mô tả nói bằng tiếng Anh nhé các nàng/

1: Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân/一方水土养一方人 / là một câu nói rất quen thuộc trong tiếng Trung, ý nói mỗi người chúng ta sinh ra ở các vùng miền khác nhau thì cũng thường mang những nét đặc trưng về ngoại hình và tính cách của vùng miền đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK