Tư Viện nhiệt tình ôm Mễ Lạc một cái, “Bạn yêu, cuối cùng cậu tới. Tớ chờ cậu lâu rồi đấy, đồ ăn cũng sắp nguội rồi.”
Đột nhiên cô nũng nịu trách yêu cô ta khác hẳn với thường ngày khiến Mễ Lạc sửng sốt một giây mới mỉm cười đáp lại. Ánh mắt cô ta như có như không đánh giá Ôn Đình Sơn một cái.
Ôn Đình Sơn đứng ở bên cạnh hơi mở tay ra chờ đợi một cái ôm. Ánh mắt anh ám chỉ rõ ràng, Tư Viện cũng không dám từ chối cũng cho anh một cái ôm.
Ôn Đình Sơn nhỏ giọng nói một câu bên tai cô: “Không ngờ em lại mời cả người khác.”
Tư Viện cười không đáp trả, cô kéo Mễ Lạc vào trong nhà.
Vừa vào phòng, thức ăn trên bàn tỏa ra mùi thơm mê người.
Nào là sườn sốt chua ngọt, thịt bò nướng, canh khoai môn, thậm chí còn một đĩa cải xanh xào, nhìn rất ngon mắt.
Điều này khiến Simon hơi kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ này hám tiền này còn có một tay bếp núc tốt như vậy. Cũng đúng, nếu muốn bắt lấy trái tim đàn ông cần bắt được dạ dày của anh ta đầu tiên. Không hổ là người phụ nữ hám tiền, đạo lý này cô am hiểu rất sâu.
Tư Viện không biết suy nghĩ trong lòng anh ta nhưng Ôn Đình Sơn lại nghe thấy rõ ràng. Anh cũng không chọc thủng tâm tư của anh ta, chỉ nhìn Tư Viện một cách đầy sâu xa.
Nếu cô thật sự là kẻ hám tiền thì anh đã dùng tiền đập tới tay lâu rồi.
Đáng tiếc, cô không giống Mễ Lạc. Nếu anh dùng tiền còn sợ rằng người tránh anh còn xa hơn.
Tư Viện tiếp đón Mễ Lạc, nếu như cô biết được suy nghĩ của Ôn Đình Sơn chỉ sợ cô sẽ mắng chửi anh ngay tại chỗ.
Tên này đã từng dùng tiền đập cô sao? Trừ việc bắt nạt cô còn lại anh chưa từng tiêu phí một đồng nào trên người cô. Đương nhiên không tính tiền lương, tiền lương là do cô lao động vất vả mới có được. Như vậy cũng gọi là dùng tiền đập sao?
“Lạc Lạc, cậu nếm thử đi, món sườn sốt cậu thích nhất ăn đó. Món này tớ phải nấu mấy tiếng đấy, nước sốt khá ngon cậu ăn nhiều một chút.” Tư Viện thân thiết gắp đồ ăn cho cô ta, Simon nhìn thôi cũng thấy thèm.
Simon ngồi đối diện Mễ Lạc không chút do dự.
Anh ta thấy Tư Viện gắp đồ ăn cho Mễ Lạc thì anh ta cũng muốn gắp. Thậm chí nhìn cô ta ngậm chiếc đũa cũng muốn biến thành chiếc đũa trong tay cô ta.
Ánh mắt nóng bỏng của anh ta bắt gặp ánh mắt của Ôn Đình Sơn lập tức trở nên bối rối. Anh ta vội cúi đầu ăn cơm.
Tư Viện giống như cố ý gắp một miếng sườn vào trong bát Simon: “Simon, anh phải nếm thử món này, sườn sốt là món Mễ Lạc thích ăn nhất.”
Rồi quay đầu hỏi Mễ Lạc: “Ăn ngon không, Lạc Lạc?”
“Ngon lắm luôn.” Mễ Lạc làm nũng với Ôn Đình Sơn: “Honey, anh cũng ăn thử đi, món này quả thực rất ngon.”
Ôn Đình Sơn cười thản nhiên: “Thế sao? Tôi cũng ăn thử xem.”
Tuy anh nói thế nhưng lại không động đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Viện.
Tư Viện làm như không thấy cũng không để ý tới anh.
Cô ỷ hôm nay có người ngoài, anh không thể làm gì cô nhưng cô vẫn quá coi thường xem nhẹ sự vô liêm sỉ của Ôn Đình Sơn.
Có gì đó lành lạnh chạm vào chân cô, không nhanh không chậm ma xát bên trong cẳng chân cô. Cứ chà xát như vậy, từng chút tứng chút như cào vào lòng cô.
Đồ xấu xa!
Tư Viện không ngờ gan anh to như vậy, cả đời này cô cũng bao giờ nghĩ tới tình tiết cẩu huyết yêu đương vụng trộm vốn chỉ có trong phim ảnh lại xuất hiện trên người cô.
Cô trừng mắt nhìn Ôn Đình Sơn, chỉ thấy anh nhìn cô mỉm cười. Cô chỉ đành cắn răng gắp một miếng sườn cho Ôn Đình Sơn: “Ôn tiên sinh cũng nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?”
Vừa đặt miếng sườn vào bát anh ta, Tư Viện đã co chân lại tránh tiếp xúc với anh.
Ôn Đình Sơn mặt không biến sắc gắp miếng xương sườn lên, đầu lưỡi liếm thử miếng sườn xong mới từ từ đút vào miệng. Anh nhai nuốt rất lịch sự, cách ăn uống cũng lộ ra sự cao quý thanh nhã không giống người bình thường.
Thậm chí Tư Viện còn cảm thấy hầu kết của anh thật gợi cảm làm cô nhớ tới lúc hai người họ làm tình, anh vùi đầu vào người cô, liếm hôn mỗi tấc da thịt cô.
Tư Viện cảm thấy khô nóng, bên dưới lại ngứa râm ran, thậm chí còn có cảm giác ướt át.
Đột nhiên cô phục hồi tinh thần vội cúi đầu ăn cơm.
Thật lạ lùng, nhất định là anh đã động tay động chân.
Mễ Lạc ngồi một bên nhìn thì giống như đang vui vẻ ăn cơm nhưng ánh mắt cô ta lại âm thầm để ý bầu không khí giữa Ôn Đình Sơn và Tư Viện. Quả nhiên cô ta thấy khóe môi của Ôn Đình Sơn hơi cong lên.
Cô ta cúi đầu giấu đi đôi mắt đầy oán hận, lúc ngẩng đầu cô ta thấy ánh mắt si dại của Simon thì nảy ra một kế hoạch. Cô ta mỉm cười: “Viện Viện, lần trước tớ mới giới thiệu hai người làm quen không ngờ cậu đã mời Simon tới nhà ăn tân gia. Quan hệ của hai người cũng phát triển nhanh thật đấy nhá.”
Mễ Lạc chống cằm, ngây thơ nói ra câu đó.
Ôn Đình Sơn cười như không cười liếc nhìn cô ta cũng không thèm vạch trần tâm tư của cô ta. Anh cầm ly rượu lên nhấp thử một ngụm, mày nhíu lại, loại rượu rẻ tiền thế này là mua ở đâu thế?
Tư Viện không muốn tiếp tục đề tài của Mễ Lạc, cô thấy Ôn Đình Sơn nhíu mày lập tức nói sang chuyện khác: “Sao thế, Ôn tiên sinh? Rượu không ngon sao?”
Cô liếc nhìn Simon đầy ẩn ý, Simon lại trở nên lúng túng.
Đương nhiên chai rượu này không phải rượu ngon gì, ngoài miệng thì anh ta nói chai rượu này mấy ngàn tệ nhưng trên thực tế chai rượu anh ta mang đến là hàng giả. Rượu bên trong đã bị đổi thành loại rượu hai ba mươi tệ bán đầy đường.
Theo anh ta, dạng phụ nữ ham mộ hư vinh như Tư Viện hẳn là không có kiến thức gì về rượu, tùy tiện cầm một chai rượu là có thể lừa phỉnh cho qua rồi.
Quả thật Tư Viện cũng không phân biệt được rượu ngon và không ngon, cô nếm thử một ngụm rồi cũng không uống nữa.
Cô không thích những thứ có vị chua chát.
Nhưng Simon lại cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần.
Anh ta nhìn Mễ Lạc lại nhìn Ôn Đình Sơn, lo lắng nói: “Ôn tiên sinh thân phận cao quý đã quen thưởng thức những loại rượu ngon, rượu của tôi quả thật là đơn sơ rồi. Thật là xấu hổ!”
Ồ, đây là thoái thác do phẩm vị đối phương quá cao, kén chọn chứ không phải do đồ của mình không tốt.
Mễ Lạc vẫn cần lợi dụng anh ta cho nên không thể để anh ta quá khó coi được. Cô lập tức giải vây cho anh ta: “Ai nha, ăn cơm, ăn cơm, canh hôm nay khá ngon. Viện Viện, canh khoai môn cậu nấu thật thơm, Simon thích ăn khoai môn nhất, đúng không?”
Tư Viện khẽ nhướng mày, Mễ Lạc trong tối ngoài sáng đều ám chỉ quan hệ giữa cô và Simon không tầm thường, rốt cuộc là cố ý hay vô ý đây?
Tư Viện đối mặt với vẻ mặt vô tội của cô ấy, trong lòng lại thấy là lạ nhưng cô vẫn cười nói: “Thế sao. Thật trùng hợp, hôm nay siêu thị giảm giá khoai môn, mười tệ ba cân. Tớ thấy ngon nên mua khá nhiều, lát nữa vẫn còn món tráng miệng từ khoai môn. Nếu Simon thích lát ăn nhiều một chút nhé.”
Simon nhìn thấy ánh mắt của Mễ Lạc thì cười nắm lấy tay cô: “Viện Viện thật tốt.”
Đột nhiên trong phòng trở nên lạnh đột ngột, trên tấm kính còn kết thành một lớp sương mỏng.
Mễ Lạc không chịu được xoa xoa cánh tay: “Sao đột nhiên lại lạnh thế? Có phải do điều hòa không?”
Tư Viện nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Ôn Đình Sơn thì vội đứng dậy chỉnh điều hòa.
Ôn Đình Sơn cười lạnh trong lòng khi thấy Simon đang chà xát lòng bàn tay xuống bàn.
Một âm thanh vang lại, Tư Viện quay đầu lại thấy Simon làm đổ bát canh, nước canh dội thẳng vào quần anh ta, rất là chật vật.