Sau khi ăn sáng xong, Ôn Đình Sơn không đưa cô đi thăm quan Dubai như đã nói.
Anh nhận được một cuộc điện thoại, vội vã xoay người rời đi, hình như có chuyện gì đã xảy ra. Anh bảo người hầu thu dọn đồ đạc lôi kéo Tư Viện lên xe.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Tư Viện cảm nhận được sự căng thẳng của anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh căng thẳng như vậy.
Ôn Đình Sơn nhìn cô đầy ẩn ý, anh kéo cô vào trong ngực mình nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào anh, nheo mắt nguy hiểm hỏi cô: “Viện Viện, em nói xem nếu tôi chết có nên kéo em chôn cùng hay không?”
Đột nhiên trong lòng Tư Viện trở nên bất an, bên ngoài lại gượng cười nói: “Có lẽ chôn cùng anh nên là vợ anh. Tôi và anh không có quan hệ gì, tôi chẳng qua chỉ là đồ ăn mà thôi.”
Ôn Đình Sơn hừ một tiếng: “Thế sao? Không phải những người phụ nữ chôn cùng hoàng đế Trung Quốc cổ đại đều là những người họ thích sao?”
Anh vừa nói xong cả hai người đều ngây người.
Tư Viện không tin anh sẽ thích cô thật lòng, cô đẩy tay anh ra, từ chối thẳng thừng: “Anh coi mình là hoàng đế nhưng tôi không phải phi tần của anh. Anh sống nghìn năm vạn năm có lẽ sẽ cảm thấy sống đủ rồi nhưng tôi mới sống được 30 năm còn chưa được hưởng phúc mấy ngày. Tôi chưa muốn chết.”
Cô lùi về sau một chút lại bị Ôn Đình Sơn kéo trở về trong ngực, anh cúi xuống hôn cô.
Tư Viện cảm thấy anh điên điên khùng khùng, vùng vẫy muốn thoát ra. Không dễ gì cô mới thở lại được thì đột nhiên một âm thanh lớn vang lên.
Vụ tai nạn xe lần trước như hiện ra trước mắt cô, trong lòng cô khó tránh khỏi bồn chồn lo sợ. Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, xe đã dừng lại, Ôn Đình Sơn kéo cô xuống xe, bên ngoài đậu sẵn một chiếc máy bay tư nhân đang chờ bọn họ.
“Anh muốn đi đâu?” Tư Viện dò hỏi.
Ôn Đình Sơn không để ý tới cô chỉ kéo cô về phía trước.
Lúc sắp tới gần máy bay, bỗng nhiên những hạt cát tụ lại thành bóng của năm người bao vây bọn họ.
Tư Viện vừa nhìn thấy những người đó liền hoảng sợ trốn phía sau Ôn Đình Sơn, siết chặt quần áo anh.
Những người này thật đáng sợ, bọn họ giống như zombie trong các bộ phim điện ảnh, khuôn mặt xanh đen, bắp thịt thối rữa, trên người còn có mùi tanh tưởi thối rữa. Dường như bọn họ đã mai phục ở đây từ lâu rồi.
Ôn Đình Sơn kéo tay Tư Viện cười rộ lên: “Viện Viện, em cảm thấy tôi lợi hại hơn hay là bọn họ lợi hại hơn?”
Tư Viện nuốt nước bọt, không dám nói gì.
Ôn Đình Sơn lại nói: “Sao thế, dám làm lại không dám nói à?”
Tư Viện kinh ngạc, lo lắng nhìn anh, “Anh có ý gì?”
Ôn Đình Sơn không nói tiếp nữa, có một con zombie bay tới tấn công Ôn Đình Sơn. Nó thè ra cái lưỡi dài, đầu lưỡi lại tách ra thành một cái miệng trong đầy răng sắc nhọn.
Những con quái vật biến dị đó muốn nuốt chửng bọn họ.
Tư Viện hoảng sợ nhắm mắt lại, một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai cô.
Trong nháy mắt con zombie đáng sợ đã biến thành thịt vụn rơi khắp nơi, những con zombie khác thấy thế thì đồng loạt lao vào Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn còn không thèm nhướn mày, chỉ cần một ánh mắt những con zombie đó lập tức biến thành thịt nát.
Mùi máu tanh tưởi xông vào mũi khiến Tư Viện không chịu được phải khụy xuống nôn khan. Ôn Đình Sơn kéo cô lên, đôi mắt có ý cười rất vi diệu, anh kéo cô lên máy bay.
Tư Viện cực kỳ sợ hãi, ra sức giãy giụa, “Anh thả tôi ra, tôi không muốn đi theo anh.”
Ôn Đình Sơn cười lạnh: “Cái này em không quyết được.”
Hai người vừa lên máy bay, mùi máu nồng nặc ập thẳng vào mặt cô.
Tư Viện thấy dưới đất toàn là máu, rốt cuộc cô không chịu nổi mà nôn ra.
Ôn Đình Sơn cũng cười khẽ khi thấy Angus ngồi trên máy bay, ưu nhã lắc ly rượu vang đỏ: “Tôi còn tưởng cậu sẽ trốn tôi suốt đời.”
Tư Viện muốn chạy ra ngoài nhưng không biết từ lúc nào đã có mấy người đàn ông với khuôn mặt quỷ dị, mặc đồ đen chặn ngoài cửa máy bay, vừa nhìn là biết không phải người.
Cô vào cũng không được, trốn cũng không xong, chỉ có thể ngồi xổm ở cửa máy bay nhìn chằm chằm Ôn Đình Sơn và Angus.
Angus liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Ôn Đình Sơn, anh vẫn giống như trước đây, không biết thương hương tiếc ngọc cũng không tôn trọng phụ nữ gì cả.”
Ôn Đình Sơn vẫn bình tĩnh xoay người nhìn Tư Viện một cái, rồi vẫy tay với cô.
Tư Viện không muốn để ý cũng không muốn qua đó nhưng cơ thể cô lại không chịu sự kiểm soát của cô. Cô đi về phía Ôn Đình Sơn giống như một con rối gỗ rồi ngồi lên đùi anh dựa vào ngực anh như một con búp bê.
Ôn Đình Sơn vừa lòng vuốt ve tóc cô, khiêu khích nhìn Angus.
“Phụ nữ sao, cần phải dạy dỗ, thương hương tiếc ngọc là hành vi của kẻ hèn nhát. Đàn bà của tôi, chỉ cần tôi muốn các cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Tư Viện không khỏi trợn tròn mắt với lời phát ngôn ngông cuồng tự đại của anh, cô cũng hiểu thêm về chủ nghĩa đàn ông trong xương cốt Ôn Đình Sơn.
Angus lại cười nhạo anh: “Anh sống hơn nghìn năm, có được không ít phụ nữ nhưng cho đến nay anh chưa bao giờ biết đến chân tình, đúng không?”
Tư Viện cảm thấy, lời nói của hai người đều có ẩn ý, rõ ràng là có ân oán nhưng cô không đoán ra được giữa bọn họ có thù oán gì.
Cô nhìn Angus, cảm nhận được tia lửa điện chạm vào nhau kêu tanh tách giữ anh ta và Ôn Đình Sơn, rõ ràng là bọn họ rất muốn lao vào chiến đấu.
Ôn Đình Sơn không hài lòng, đè đầu cô vào trong hõm vai mình, không cho cô nhìn Angus nữa.
“Chân tình? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao vẫn còn cố chấp với những thứ hư vô như thế. Chân tình là gì, chỉ là thứ tình cảm hư vô mịt mờ thôi. Con người là thứ ích kỷ, vì tư lợi bản thân mà có thể làm bất cứ chuyện xấu xa dơ bẩn nào. Năm đó anh cố chấp mối chân tình với một người phụ nữ, không phải cuối cùng cô ta vẫn phản bội anh sao. Đàn bà không khác gì chó săn, ai cho bọn họ nhiều lợi ích thì bọn họ sẽ theo người đó, không hề trung thành.”
Tư Viện tức giận trước sự khinh miệt của Ôn Đình Sơn, muốn mở miệng phản bác lại phát hiện ra cô không thể nói ra tiếng chỉ có thể giương mắt oán hận nhìn anh.
Ôn Đình Sơn cũng không thèm để ý, tiếp tục khiêu khích Angus.
Tất nhiên Angus cũng tức giận, nét mặt anh ta trở nên sa sầm nhưng anh ta vẫn kìm nén lại, từ tốn nói: “Thật không? Nhưng theo tôi thấy tiểu thư Tư Viện trong ngực anh vẫn không chịu khuất phục anh.”
Anh ta cũng chế giễu Ôn Đình Sơn: “Anh gây sức ép lâu như vậy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cô ấy vẫn muốn rời khỏi anh.”
Ôn Đình Sơn vuốt đầu Tư Viện nhưng lực tay đã mạnh hơn lúc trước.
Tư Viện có thể nhận ra cánh tay anh ôm bên hông cô đang siết lại khiến cô hơi đau.
“Không sao, tôi có rất nhiều thời gian để thuần phục cô ấy.”
“Thuần phục?” Angus cười ha ha như thể anh ta đã nghe được một câu chuyện cười mà anh ta chưa từng được nghe.
“Quả nhiên thời gian có thể thay đổi tất cả. Trước kia anh chỉ cần một ánh mắt là có thể có được một người phụ nữ dễ như trở bàn tay. Chẳng nói đâu xa, không phải anh đang nuôi một người trong trang viên sao, tên là Mễ Lạc phải không? Chỉ cần anh ngoắc một ngón tay, cô ta sẵn sàng vượt lửa băng sông vì anh chứ chưa nói đến những người phụ nữ đã chết vì anh. Nhưng cho dù như thế, anh cũng không thèm nhớ tên của bọn họ. Sao đến lượt cô gái này anh lại muốn thuần phục cô ấy không từ thủ đoạn vậy?”
Ôn Đình Sơn cáu kỉnh nhìn Angus không đáp lại.
Angus tiếp tục kích anh: “Tôi nghe nói, anh đã không thể nghe được suy nghĩ của cô ấy, anh không tò mò là vì sao à?”