Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

David chưa từng gặp ai kiêu ngạo hơn mình trong suốt cuộc đời, Ôn Đình Sơn coi như là người đầu tiên anh ta gặp.

Anh ta nhìn ánh mắt khinh thường của Ôn Đình Sơn không khỏi nhổ ra một ngụm máu. Ánh mắt anh ta tràn đầy lệ khí âm u nhìn đối phương, giống như có thể lao vào chiến đấu bất cứ lúc nào.

Angus không nói gì, David cũng không nhúc nhích.

Tuy nhiên có mấy tên ma cà rồng từ bên ngoài chạy vào bổ nhào về phía Ôn Đình Sơn. Nhưng còn chưa chạm vào anh đã bị một lực vô hình đánh văng ra ngoài, đập lên khoang máy bay.

Thậm chí còn có kẻ đâm thủng lớp vỏ của máy bay rồi văng ra ngoài.

Tư Viện lại một lần nữa được chứng kiến sức mạnh đáng sợ của Ôn Đình Sơn.

Anh thật sự ẩn giấu quá sâu, cô không biết anh mạnh đến đâu nữa.

Tư Viện bắt đầu lo lắng không biết cách của Angus có hiệu quả hay không?

Cô trộm liếc mắt nhìn Angus vừa lúc Angus cũng nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh ta có ý cười như an ủi cô.

Tư Viện không thể động đậy chỉ có thể tùy ý Ôn Đình Sơn ôm cô vào ngực, vuốt ve cô.

“Nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc anh cần quản gia hay là cô ấy?”

Angus lại thúc giục, lực tay của Ôn Đình Sơn lại tăng thêm vài phần, Tư Viện cảm thấy eo cô bị ghìm xuống như sắp gãy đến nơi.

Thật lâu sau, Ôn Đình Sơn cười rộ lên. “Nhiều năm như vậy, tôi cho rằng anh rất hiểu tôi. Anh nên biết tôi rất ghét cũng như chưa bao giờ chấp nhận sự đe dọa của người khác.”

Angus cười đến chảy cả nước mắt, anh ta nâng tay lau nước mắt, nhìn Ôn Đình Sơn, châm chọc nói: “Nói vậy, bây giờ anh muốn vứt bỏ một bầy tôi trung thành theo anh nhiều năm chỉ vì một người phụ nữ, đúng không?”

Ôn Đình Sơn không thích dáng vẻ đắc ý trào phúng của anh ta. Anh ta thể hiện giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh mà hành vi của anh lại giống như đang ngầm thừa nhận cách nói của anh ta.

Anh yêu Tư Viện sao?

Anh yêu một con người?

Không, tuyệt đối không.

Anh sẽ không yêu bất kỳ ai và cũng không cho phép bất kỳ ai quấy nhiễu cảm xúc của anh.

Sở dĩ Tư Viện đặc biệt chỉ vì cô là dược tang và cũng là một món đồ chơi thú vị mà thôi, không hơn không kém.

Ôn Đình Sơn tức giận, ly rượu trong tay Angus bỗng vỡ tung. Một số mảnh nhỏ bay ra cắm lên mặt Angus, khuôn mặt anh ta lập tức xuất hiện một vài vết máu.

Angus hơi bất ngờ, anh ta đưa tay lên rút mảnh thủy tinh ra, miệng vết thương cũng khép lại trong nháy mắt tuy nhiên vết máu vẫn còn.

Angus cười càng thêm đắc ý, anh ta vỗ vỗ tay, quản gia bị đẩy ra từ phía sau.

Ông ấy bị bịt miệng, cả người toàn là vết thương, rõ ràng là đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện.

Angus cười quay đầu lại hỏi ông ấy: “Thế nào, tôi nói đúng chứ chủ nhân của ông đã không còn như trước nữa. Anh ta sẽ không sẵn lòng vứt bỏ người phụ nữ này vì ông.”

Dù trên người quản gia đều là vết thương nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp duy trì dáng vẻ quý tộc như cũ.

Ông ấy quay đầu lại nhìn Angus. Angus khẽ gật đầu, miếng vải bịt miệng ông lỏng ra, rốt cuộc ông cũng có thể nói chuyện.

Quản gia có vẻ thờ ơ trước sự ly gián của Angus: “Có thể vì chủ nhân tận trung đó là vinh hạnh của tôi. Còn nếu vì tôi mà khiến chủ nhân rơi vào tình huống khó xử đó mới là nỗi nhục của tôi.”

Angus nghe xong thì nhếch mép cười liếc nhìn Ôn Đình Sơn.

Tư Viện mơ hồ cảm thấy bất an khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, ánh mắt đó thật nguy hiểm.

Cô chỉ thấy Angus đứng lên, đi đến trước mặt quản gia, chỉnh lại áo vest cho ông ấy rồi còn phủi bụi trên vai ông ấy, cười nói: “Thật đáng tiếc, ông đi theo anh ta nhiều năm như vậy, hóa ra còn không bằng một người phụ nữ.”

Vừa dứt lời, tay anh ta liền đâm xuyên qua ngực người quản gia, móc tim của ông ấy ra rồi vứt xuống đất.

Tư Viện nhìn trái tim bê bết máu, dạ dày cô cuộn lên như muốn nôn ra, máu trong cơ thể cô giống như đông lại, lạnh toát.

Cô không ngờ một người ôn tồn lễ độ như anh ta lại có thể làm ra hành vi tàn nhẫn như thế với nụ cười trên môi.

Người quản gia mất đi trái tim sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cuối cùng ông không chống đỡ được cơ thể, hai chân khụy xuống ngã ra sàn trở lại nguyên hình một con cú mèo.

Angus lấy từ trong túi ra một cái khăn tay sạch sẽ, lau đi vết máu trên tay nhưng giữa những ngón tay vẫn còn sót lại những vệt đỏ của máu, dù lau thế nào cũng không sạch được.

Anh ta tỏ vẻ chán ghét vứt chiếc khăn tay xuống đất, vừa vặn che đi khuôn mặt con cú mèo.

Tư Viện không còn nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của con cú mèo nữa, trong nội tâm cô bắt đầu sợ hãi trước sự tàn nhẫn của Angus.

Coi như hôm nay cô thành công thoát khỏi Ôn Đình Sơn nhưng cô làm sao có thể chắc chắn được cô sẽ thoát khỏi đám sát thủ của anh.

Ôn Đình Sơn không nghe được suy nghĩ của cô nhưng Angus lại nghe được.

Anh ta lại mỉm cười với vẻ lịch sự ôn hòa, nhìn cô trấn an.

Tư Viện lại né tránh không dám nhìn anh ta. Gương mặt của Ôn Đình Sơn vẫn không cảm xúc như cũ, anh không nói một lời, ai cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.

Angus lại cố ý khiêu khích: “Thật ngại quá người anh em, tôi giết chết một con chó của anh rồi. Nếu anh không vui, có thể tới giết tôi.”

Anh ta không hề sợ Ôn Đình Sơn, dường như anh ta cũng rất háo hức muốn thử đánh nhau tay đôi với Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn lại không làm gì cả, anh chỉ giương mắt nhìn David. David bắt đầu ngạt thở giống như bị một sợi dây vô hình siết cổ.

Anh ta nôn nóng nhìn Angus, Angus cười khẽ một tiếng, trong chớp mắt David đã hít thở lại được bình thường.

Giống như sợi dây vô hình đã bị cắt đứt, anh ta quỳ rạp trên mặt đất, khó chịu nôn khan.

Angus đắc ý cười: “Thế nào? Có phải cảm thấy mình đã không còn mạnh như trước rồi không?”

Tay Ôn Đình Sơn khựng lại nhìn Tư Viện đang ngồi trong lòng anh hỏi: “Em đã làm gì?”

Angus nhìn Tư Viện cười lớn tiếng, dáng vẻ thờ ơ ngạo mạn của anh ta như cố ý chọc tức Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, nếu như không phải ánh mắt anh đã bán đứng anh thì Angus đã thấy lo lắng.

Angus cười nói: “Người ta nói rằng dược tang là linh dược khó gặp với ma cà rồng chúng ta. Nhưng mà có ai nói với anh rằng, đôi khi nó cũng sẽ là độc dược trí mạng không?”

Ôn Đình Sơn cảm thấy huyết khí trong lồng ngực đang dâng trào, có thứ gì đó đang lan tràn khắp cơ thể anh. Anh thấy không khoẻ nhưng anh vẫn cưỡng chế ép xuống.

Gương mặt anh vẫn không cảm xúc nhìn chằm chằm Angus, chờ Angus tiếp tục nói.

Angus lại rót cho mình một ly rượu vang, từ từ thưởng thức hết mới nói: “Trên hành tinh của chúng ta, dược tang quả thật là một loại thuốc tốt. Nhưng sau nhiều năm nghiên cứu tôi phát hiện ra từ sau khi chúng ta ký sinh trên cơ thể con người, tình trạng cơ thể cũng đã có nhiều thay đổi. Dược tang là thần dược có thể mang lại cho chúng ta sức mạnh và tuổi thọ dài lâu. Nhưng trái đất lại là nơi rất thú vị, theo cách nói của người Trung Quốc thì luôn tồn tại thứ gọi là tương sinh tương khắc. Vạn vật trên thế gian này có sinh ắt có tử, âm dương sinh tử luôn luôn thay đổi tuần hoàn. Ai ngờ được dược tang sau khi ký sinh trên người lại trở thành độc dược trí mạng với ma cà rồng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK