Tư Viện né tránh theo vô thức, cô đã nghĩ mình chết chắc rồi. Ai ngờ viên đạn đập vào cửa kính phát ra tiếng vang ầm ầm giống như tiếng mưa đá. Nhưng tất cả chỉ có âm thanh chấn động mà thôi chứ không hề có một vết nứt nào trên kính.
Cô hoảng sợ nhìn cảnh này, Ôn Đình Sơn lại cười ha ha ôm cô vào ngực, “Quên nói với em, đây là xe chống đạn được thiết kế riêng, đạn bắn không vỡ.”
Tư Viện cũng không thấy yên tâm hơn chút nào, “Bọn họ đuổi theo tôi sao?”
“Phải mà cũng không phải.”
“Thế là sao?”
Ôn Đình Sơn thong thả ung dung vân vê ngón tay cô: “Quả thật bọn chúng muốn có được em nhưng có vẻ bọn chúng muốn giết tôi hơn.”
Anh mỉm cười nhìn đối phương phi xe lên trước rồi nã đạn không ngừng vào xe của bọn họ, nhưng đạn hết xe của bọn họ lại chẳng tổn hại chút nào.
Chắc hẳn đối phương đã tức đến xùi bọt mép, bọn chúng lại lôi ra một quả lựu đạn muốn ném về phía xe của bọn họ.
Ánh mắt Ôn Đình Sơn lóe lên, “bùm” một tiếng, lựu đạn còn chưa được ném ra chiếc xe kia đã nổ tung trong nháy mắt. May mắn xung quanh không có người, nếu không đã bị ảnh hưởng bởi lực xung kích hoặc là những mảnh vỡ của xe bắn ra.
Thấy tình hình như vậy, Tư Viện càng thêm hoảng loạn. “Bọn chúng muốn giết cả tôi lẫn anh sao?”
Thật sự đáng giận! Quá ác độc rồi.
Ôn Đình Sơn vòng tay ôm lấy cô nhẹ giọng trấn an, “Đừng hoảng, chỉ là đám lâu la thôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt bọn chúng trả giá cho những gì bọn chúng làm hôm nay.”
Đối phương không chịu bỏ qua cũng không chịu từ bỏ giống như nhất định phải liều mạng với bọn họ vậy. Rõ ràng đã có hai chiếc xe bị xử lý nhưng đằng sau vẫn còn ba bốn chiếc xe đang đuổi theo bọn họ.
Bọn chúng bám theo rất sát, đây lại là đường cao tốc.
Tư Viện cảm thấy chuyện này chắc chắc không thể giấu được cảnh sát. Có điều đã qua một một lúc lâu rồi mà cả quãng đường dường như chỉ có đoàn xe của bọn họ, cô không hề bắt gặp một chiếc xe nào khác. Thật kỳ lạ!
Cô đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có ai đó nhảy lên nóc xe của bọn cô, hắn ta dùng sức đấm vào nóc xe như muốn đấm thủng nóc xe vậy.
Ôn Đình Sơn chỉ chầm chậm ngước mắt lên, người trên nóc xe bị đánh bay ra ngoài đập vào cột đèn bên đường và bị cắt thành hai đoạn.
Tư Viện chỉ kịp nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của người kia ngay sau đó là một đống máu thịt lẫn lộn.
Hình như đó là ma cà rồng nhưng lại không giống.
Nó giống thể loại biến dị trong phim điện ảnh hơn.
Tư Viện lo lắng không yên nói: “Rốt cuộc bọn họ là do ai phái tới? Bọn họ xuất hiện ở Tống Thành sẽ không làm hại người vô tội đấy chứ?”
Ôn Đình Sơn nhướng mày, “Đến lúc này rồi, em vẫn có thể quan tâm tới người khác à. Tôi nên nói em lương thiện hay là thánh mẫu đây?”
Tư Viện không để ý tới câu nói chế giễu của anh: “Các anh gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ kinh động đến con người đến lúc đó cả hai bên đều sẽ thiệt hại, cần gì phải làm tới mức này chứ?”
Ôn Đình Sơn nhìn cô một cái thật sâu, “Tống gia sẽ giải quyết mọi hậu quả, suy cho cùng chúng tôi cũng chẳng ai muốn đối đầu trực tiếp với con người cả.”
Phải nói rằng yêu thú có sức mạnh hơn con người nhưng số lượng lại ít.
Nếu thật sự phải đối đầu trực tiếp với con người, bọn họ chắc chắn sẽ bị bao vây khắp nơi.
Ôn Đình Sơn hiểu điều này hơn ai hết.
Nhưng luôn có một số tên ngu ngốc tự cho mình là đúng, luôn gây phiền toái cho bọn họ.
Một lúc sau người của Tống gia xuất hiện, ba chiếc xe đuổi theo bọn họ lần lượt bị lật ngược, tiếng nổ vang lên không ngừng. Ôn Đình Sơn bịt tai Tư Viện lại, ấn đầu cô vào trong ngực mình để cô không cần nhìn cũng không cần nghe thấy những thứ đó.
Loại hành động dịu dàng lại tri kỷ này lại khiến Tư Viện mềm lòng, cô cũng không kháng cự lại anh.
—
Tống gia điềm tĩnh ngồi trong phòng xoay quả cầu sắt trên tay.
Bên ngoài toàn là tiếng chém giết, máu bắn tung toé lên cửa sổ, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, tiếng chém giết cũng dừng lại. Chú Tần mở cửa ra, bên ngoài xác chết đầy đất, máu tươi nhiễm đỏ cả nền đất ngay cả các khe đất cũng thấm không ít máu.
“Tống gia, đều đã dọn dẹp sạch sẽ.”
Tống gia nghe thế mới chậm rãi mở mắt ra, bước ra bên ngoài.
Tuy tuổi ông đã cao nhưng tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo.
Ông nhìn thi thể đầy đất, mày cũng không nhăn lấy một cái, có ba người bị áp giải đến trước mắt ông. Chú Tần đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, ba người kia bị ép quỳ xuống.
Dù như thế bọn họ vẫn trừng mắt nhìn Tống gia.
Có người nhanh chân đặt một chiếc ghế dựa phía sau Tống gia, Tống gia hùng hổ ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cả ba người.
“Hoàng Kỳ, ta đã đánh giá thấp anh rồi.”
Hoàng Kỳ bị thương vô cùng chật vật, dù như thế anh ta vẫn rất hung hăng, ánh mắt độc ác của anh ta vẫn khiến người khác rùng mình.
“Thắng làm vua thua làm giặc! Tôi thua tôi nhận, Tống gia, xuống tay đi.”
Tống gia không lên tiếng, chú Tần lại không nhịn nổi, chỉ vào thẳng vào mặt anh ta tức giận mắng to: “Đồ vong ân phụ nghĩa, nếu như năm đó không có Tống gia thương hại cứu ngươi một mạng bây giờ ngươi đã là đống thịt nát chôn dưới lòng đất rồi. Mới sống được tốt hơn đã không biết mình là ai nữa rồi hả?”
Hoàng Kỳ khinh thường cười lớn: “Thế thì đã sao? Chỉ cần là đàn ông, ai chẳng có dã tâm. Ông ta có ân tình với tôi, tôi cũng đã làm trâu làm ngựa cho ông ta mấy năm nay đã sớm trả hết cho nhà họ Tống các người rồi. Các người còn trông chờ ông đây báo đáp cả đời sao?”
Anh ta cảm thấy bức thiết phải nói ra hết những đè nén trong lòng, việc đã đến nước này cũng chẳng cần phải giấu giếm: “Còn nói coi tôi như con trai ruột thịt, mấy năm nay ông nắm chặt quyền lực trong tay, đến chết cũng không cho người khác cơ hội. Ông già rồi, chỉ còn lại một thằng cháu trai vô dụng lại muốn chuyển giao quyền lực trong tay cho tên nhãi đó. Ông cho rằng Tống Thành là vương triều của nhà họ Tống các người sao? Muốn tôi tiếp tục bán mạng cho nhà họ Tống sao, nằm mơ đi!”
Tống gia thấy anh ta hung dữ như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy phẫn nộ và mất mát.
Ông đã sống vài trăm năm rồi cho nên có một số việc ông cũng đã sớm nhìn quen rồi. Chỉ là ông không ngờ được những kẻ này có thể làm ra những chuyện dã man như thế chỉ vì quyền lực.
Ông hỏi Hoàng Kỳ: “Lão Lục là do ngươi giết sao?”
Hoàng Kỳ cười lạnh, “Đại trượng phu dám làm dám nhận, người là do tôi giết. Ai bảo anh ta tò mò những chuyện không nên biết, không thể trách tôi được.”
Tống gia liếc nhìn anh ta, ông búng tay bắn một quả cầu sắt trong tay vào mắt anh ta.
Hoàng Kỳ bị mất một bên mắt, máu tươi bắn ra tung toé, anh ta gào lên đau đớn. Anh ta bịt chặt một bên mắt của mình lại, không dám tin nhìn Tống gia.
Tống gia chầm chậm nói: “Ngày trước Lão Lục mất một bên mắt vì cứu ngươi. Ngươi không nhớ phần tình nghĩa này thì ta giúp cậu ta thu hồi lại.”
Hoàng Kỳ run lên bần bật nhưng vẫn căm hận hết lên: “Có giỏi thì giết tôi đi.”
Tống gia bước hai ba bước đến trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi, ta nhất định sẽ giết nhưng ngươi mà chết thì người nhà ngươi phải làm sao bây giờ?”
Lúc này Hoàng Kỳ mới hoảng sợ, căng thẳng nói: “Ông đã nói, tội không vạ tới người thân.”
Tống gia gật đầu, “Đúng thế, ta đã từng nói tội không vạ tới người nhà các ngươi. Chỉ là…” Ông cười mỉa mai: “Tuy ta sẽ không hại vợ con ngươi nhưng ngươi cho rằng những kẻ đó sẽ bỏ qua cho vợ con ngươi sao? Hay là ngươi cảm thấy Ôn Đình Sơn dễ chọc như vậy, hắn ta sẽ tha cho đám các người?”
Sở dĩ Hoàng Kỳ dám trắng trợn đối nghịch với Tống gia như vậy, một là vì phía sau anh ta có người hợp tác, hai là vì hiện nay Tống gia không khác gì người đã bước một chân vào quan tài hơn nữa bên dưới lại không có người nối nghiệp. Thứ ba là anh ta chưa từng nghĩ tới Ôn Đình Sơn sẽ xuất hiện.
Trong suy nghĩ của anh ta, Ôn Đình Sơn đã bị ném xuống đáy biển và không có khả năng còn sống để quay về.
Ai biết, Ôn Đình Sơn thật sự đã trở lại.