Tư Viện đang nằm trên giường lướt điện thoại, Ôn Đình Sơn đẩy cửa tiến vào.
Cô liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục quay lưng về phía anh lướt di động.
Cô chẳng biết làm gì ngoài việc nghịch điện thoại khi bị giam lỏng ở đây.
Ôn Đình Sơn ngồi vào mép giường, anh đưa cho cô một cái máy tính bảng.
Tư Viện lật người lại không thèm để ý tới anh, Ôn Đình Sơn dứt khoát nằm xuống vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. “Viện Viện, chọn kiểu váy cưới em thích đi.”
Tư Viện tức giận: “Anh cho em chọn làm gì? Anh tự quyết định không phải được rồi sao. Dù sao giấy chứng nhận anh cũng tự ý làm, em có chọn váy cưới hay không thì cũng thế thôi?”
Trong chớp mắt, cô chuyển từ trạng thái độc thân sang người đã kết hôn mà hoàn toàn không hay biết gì. Thậm chí cô còn là người cuối cùng được biết, nghĩ lại vẫn thấy buồn bực.
Ôn Đình Sơn một tay chống đầu, một tay ôm eo cô nói: “Đừng giận nữa, việc đăng ký cũng đã là sự thật rồi! Các chuyện khác em đều có thể quyết định, chỉ cần em vui vẻ, tôi có thể cho em một hôn lễ thế kỷ.”
Tư Viện quay đầu nhìn anh: “Em không muốn hôn lễ thế kỷ.”
Ôn Đình Sơn lập tức nói, “Vậy em muốn hôn lễ kiểu nào? Kiểu Trung Quốc, kiểu Tây đều được.”
Tư Viện nhìn anh thấy anh thật sự muốn thảo luận chuyện hôn lễ với cô. Cô do dự nói: “Vậy anh bỏ tất cả camera theo dõi đi.”
Ôn Đình Sơn cười híp mắt: “Đổi cái khác.”
“Em muốn ra ngoài đi dạo một mình, không muốn mang theo vệ sĩ, được không?”
Ôn Đình Sơn lại nói: “Đổi cái khác.”
“Em không muốn tổ chức lễ cưới, được không?”
Ôn Đình Sơn hôn cô một cái, cười xấu xa: “Bảo bối, em nên thực tế một chút.”
“Anh đừng chạm vào em?!” Tư Viện nghiến răng nghiến lợi nói, cái gì mà chuyện gì cũng đều có thể thương lượng, kết quả thì sao yêu cầu nào của cô anh cũng không đồng ý, đồ lừa đảo.
Đàn ông toàn một lũ lừa đảo.
“Nếu không em nghĩ xem chúng ta sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật, Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi, Châu Đại Dương, hay Nam Cực, chỉ cần em muốn đi đâu cũng được.” Nói xong anh lại nói thêm một câu, “Cho dù em muốn lên mặt trăng, tôi cũng có thế đáp ứng em.”
“Nếu không anh cũng thực tế hơn chút đi, em muốn tham gia tiệc đính hôn của Mễ Lạc.”
Ôn Đình Sơn không vui: “Vì sao nhất định phải tới tham gia tiệc đính hôn của cô ta?”
“Bọn em là bạn tốt mà!” Tư Viện trợn mắt nói dối cũng không sợ anh chế nhạo. Dù sao ban đầu vì cô coi Mễ Lạc là bạn thân, tín nhiệm cô ta nên mới bị lừa đến trang viên.
Ôn Đình Sơn cũng chẳng che giấu nữa: “Ngày đó Simon bắt em đi chính là do cô ta xúi giục, đừng nói với tôi là em chưa từng nghi ngờ cô ta.”
Tư Viện ngồi bật dậy, “Chuyện này anh biết được bao nhiêu?”
“Tôi biết từ đầu tới cuối, ngay từ lúc Simon tiếp cận em không phải tôi đã cảnh cáo em rồi sao? Nhưng em không nghe lời tôi, nhất quyết phải đối nghịch với tôi.”
“Vậy anh có biết hắn ta đưa em tới nơi nào không? Anh có biết em sẽ gặp nguy hiểm không?” Tư Viện nhìn anh đầy phức tạp, anh biết rõ lúc đó cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng lại không nghĩ tới chuyện đến cứu cô.
Điều này được coi là gì?
Ôn Đình Sơn nhìn thấy cô rối rắm, nhịp tim anh không khỏi trật nhịp nói: “Sao tôi có thể nhìn em xảy ra chuyện được? Chỉ là lúc đó tôi đang tức giận, ai bảo em không nghe lời tôi, không ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi. Tôi chỉ muốn cho em thấy đàn ông bên ngoài nguy hiểm thế nào thôi.”
Chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân anh tốt đẹp hơn Simon?
Tư Viện nhìn anh, cảm thấy anh thật sự là chó chê mèo lắm lông.
Làm Tư Viện vừa tức lại vừa buồn cười.
Ôn Đình Sơn rất khôn khéo, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh lập tức cầm tay cô nói: “Viện Viện, tôi sai rồi! Nếu cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ lao tới cứu em.”
Tư Viện rút tay mình về, cô cũng không tin lời anh nói, thản nhiên nói: “Em muốn tới tham gia tiệc đính hôn của Mễ Lạc, anh có đồng ý không?”
Ôn Đình Sơn thấy cô bực bội đành phải gật đầu đồng ý. “Được rồi, tôi đi với em.”
Tư Viện vẫn muốn tranh thủ để được đi một mình nhưng thấy gương mặt miễn cưỡng của anh thì cô lại dừng lại.
Đây là một phép thử, thử xem lúc Ôn Đình Sơn đang áy náy thì anh có thể nhượng bộ hay không?
Ôn Đình Sơn chịu thỏa hiệp! Đây là một tín hiệu tốt.
Ngày trước lời Ôn Đình Sơn nói chính là mệnh lệnh, anh đã quyết định thì sẽ không cho phép người khác thay đổi.
Tư Viện đã được lĩnh giáo vô số lần, cô chưa bao giờ thấy ai có thể làm anh nhượng bộ, kể cả năm đó Angus muốn giết anh, anh cũng không chịu thỏa hiệp.
Đây là lần đầu tiên Tư Viện thấy anh chịu nhượng bộ một ai đó, chuyện này đã làm thay đổi cảm xúc của Tư Viện. Dường như cô đã hơi tin rằng Ôn Đình Sơn đối xử với cô không giống bình thường.
Đến ngày diễn ra tiệc đính hôn, Ôn Đình Sơn chọn cho cô một bộ lễ phục rất bảo thủ nhưng vóc dáng Tư Viện khá chuẩn cho nên khi cô mặc bộ đồ đó lên vẫn phô bày được ưu điểm của bản thân. Trông cô vừa gợi cảm lại vừa thanh thuần, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã.
Tư Viện từ trên lầu bước xuống, Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm vào cô và bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đưa cô đi.
Anh đấu tranh tư tưởng mấy lần vẫn không thể nhẫn tâm ngăn Tư Viện ra khỏi cửa. Anh biết trong khoảng thời gian này Tư Viện cũng rất bức bối, cô muốn đi ra ngoài chơi, anh đã đồng ý rồi cũng không thể đổi ý được.
Hai người lên xe, ánh mắt Ôn Đình Sơn như muốn ăn thịt người.
Tư Viện mất tự nhiên ngồi ở một bên, cố gắng không để ý tới ánh mắt sáng quắc của Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn vẫn không nhịn được vươn tay trêu chọc cô: “Bảo bối, có lẽ buổi tối chúng ta có thể thử chơi trò chơi mới.”
Tư Viện: “Dì cả của em chưa đi, không muốn chơi với anh.”
Ôn Đình Sơn bày tỏ nghi hoặc: “Sao tôi không ngửi thấy mùi?” Mỗi lần cô tới kỳ, mùi hương trên người cô rất nồng khiến anh chỉ muốn nuốt sống cô.
Tư Viện: “Em uống thuốc rồi.”
Ôn Đình Sơn trầm tư suy nghĩ: “Em lấy thuốc ở đâu?”
“Là…” Thiếu chút nữa thì Tư Viện nói ra tên của giáo sư Hồ, cô vội dừng lại mỉm cười với Ôn Đình Sơn: “Là do một yêu thú nhỏ cho em, nó là một loại thảo dược.”
“Yêu thú nhỏ? Là con tê tê trong tiệm lẩu? Hay là người của Tống gia đưa?” Ôn Đình Sơn cười như không cười vân vê tay cô: “Hay là, là con ong chúa tên là Mật Điềm đó?”
Tư Viện hơi hoảng sợ nuốt nước bọt, cô quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn cô bằng vẻ mặt suy tư. Tư Viện cười lạnh: “Xem ra trong ba năm anh biến mất anh cũng không quên giám sát em nhỉ. Đối với anh mà nói, em không nên có bí mật, đúng không?”
Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới cười nói, “Bảo bối, chúng ta là vợ chồng mà đã là vợ chồng thì hai người như một, giữa chúng ta cần có bí mật sao?”
Xe đã tới nơi nên Tư Viện không nói tiếp nữa.
Hai người vừa bước xuống xe đã khiến cho rất nhiều người chú ý.
Tư Viện giả vờ như không nhìn thấy, cô khoác tay Ôn Đình Sơn bước vào đại sảnh.
Mễ Lạc đứng từ trên cao nhìn xuống thấy Tư Viện khoác tay Ôn Đình Sơn vào cửa.
Ánh mắt cô ta dán chặt vào Ôn Đình Sơn, vừa lưu luyến không tha lại vừa oán hận, cuối cùng cô ta trừng mắt nhìn Tư Viện, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Người phụ nữ này đã chiếm vị trí vốn thuộc về cô ta, cướp đi người đàn ông cô ta yêu nhất. Cô không những không bị Ôn Đình Sơn ăn thịt mà càng ngày càng đẹp, bảo cô ta làm sao có thể không hận cho được!