Tư Viện nhìn anh khó hiểu, “Hóa ra trước giờ anh đều đi mua sắm quần áo, trang sức với phụ nữ à!”
“Tôi chưa từng đi mua sắm với phụ nữ bao giờ.” Ôn Đình Sơn nhìn cô lại thả một lọ dầu hào vào trong xe đẩy, anh tò mò cầm lên nhìn.
Tư Viện nhìn vẻ mặt lạ lẫm của anh khi đọc hướng dẫn sử dụng trên nhãn mác, cô tin anh chàng này chưa từng trải qua cuộc sống bình dân bao giờ.
“Nếu anh chưa từng đi dạo phố với phụ nữ thì làm sao biết phụ nữ đi dạo phố nhất định phải mua sắm quần áo trang sức.”
“Những người xung quanh tôi đều nói thế.” Anh cười nói: “Có đôi khi ra ngoài xã giao sẽ nghe bọn họ than phiền về việc phụ nữ lôi kéo bọn họ đi dạo phố. Bọn họ luôn luôn đến những cửa hàng xa xỉ phẩm, nào là quần áo, giày dép, túi xách, trang sức,…. cái nào đắt thì mua cái đó. Chỉ cần mua đồ rẻ tiền là bọn họ cằn nhằn oán hận ngay.”
Tư Viện không biết phải nói gì hơn: “Anh xác định người bọn họ nói đến là vợ của bọn họ chứ?”
Làm gì có đôi vợ chồng bình thường nào lại như thế?
Ôn Đình Sơn lắc đầu: “Không phải, đều là tình nhân bọn họ bao bên ngoài.”
Anh đĩnh đạc nói, đám phụ nữ đó không chỉ muốn quần áo muốn trang sức còn muốn nhà lầu xe hơi. Ngày lễ ngày tết không thể thiếu quà cáp, mỗi năm sinh nhật còn nhiều hơn người khác tận hai lần, một lần sinh nhật sẽ mời vô số bạn bè gần xa còn bao hết quán bar nhà hàng, thể diện không thể thiếu.
Tư Viện cũng nghe ra: “Cho nên bọn họ thà đi dạo phố, mua những món đồ xa xỉ với tình nhân nhưng lại không muốn đi dạo siêu thị với vợ?”
Ôn Đình Sơn tỏ ra nghi ngờ: “Vì sao phải đi siêu thị với vợ?”
“Để mua sắm các vật dụng hằng trong nhà!”
“Hình như vợ của bọn họ không cần phải dạo siêu thị mua mấy thứ này, trong nhà bọn họ có giúp việc lo những việc như thế rồi. Phần lớn thời gian của đám phu nhân đều dành cho chăm sóc sắc đẹp, nếu không thì cũng là trên đường đi mua sắm chẳng không khác nào mấy ả tình nhân. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ khác nhau như gặp gỡ các phu nhân khác, giao lưu con cái,….”
Ôn Đình Sơn ngẫm nghĩ hình như sau khi kết hôn xong hai người liền thành hai đường thẳng song song, trừ vật chất và con cái thì không còn sự giao lưu nào khác.
Tư Viện đang đứng trước khu hải sản, cô muốn ăn cua lông.
Ôn Đình Sơn lại đột nhiên giữ tay cô, “Sau khi kết hôn em sẽ không để ý tới tôi nữa sao?”
Tư Viện còn chưa kịp làm gì Ôn Đình Sơn lại nói tiếp: “Tôi mặc kệ, dù sao sau khi kết hôn hay là có con thì tôi mới là trọng tâm cuộc sống của em. Tất cả mọi tâm tư tình cảm của em đều phải đặt trên người tôi, biết không?”
Tư Viện xấu hổ đỏ mặt: “Anh nói cái gì đấy? Sao đã nói đến chuyện con cái rồi, không phải ma cà rồng các anh không thể sinh con sao?”
“Ai nói với em thế?”
“Trong phim đó! Ma cà rồng trong phim đều là người chết có thể cử động, dựa vào việc hút máu người để sống và không có khả năng sinh sản. Cái gọi là hậu duệ là dựa trên việc chuyển hóa con người thành ma cà rồng.”
Ôn Đình Sơn bật cười, “Đấy là chỉ những ma cà rồng cấp thấp, tôi là thuỷ tổ tất nhiên là có thể sinh sản tự nhiên như người bình thường.”
Nghe anh nói xong, Tư Viện sợ tới mức đơ người.
“Cho nên là anh vẫn có thể sinh con ư?”
Ôn Đình Sơn gật đầu, “Tất nhiên.”
Tư Viện không khỏi nhớ lại mỗi lần làm xong anh nhất quyết bắn vào trong cô, còn không cho phép cô rửa sạch.
Tư Viện cắn môi, muốn quát ầm lên nhưng ngay sau đó cô lại nhớ đến mấy năm trước Ôn Đình Sơn cũng làm như vậy nhưng cô vẫn không mang thai.
Tuy ban đầu cô cũng lo lắng uống thuốc tránh thai nhưng sau khi biết anh là ma cà rồng thì cũng quên luôn việc uống thuốc.
Nghĩ đến đây, Tư Viện hừ một tiếng, không tin những lời Ôn Đình Sơn nói.
Ôn Đình Sơn không biết cô hiểu nhầm, đầu óc anh vẫn mãi nghĩ đến chuyện sau kết hôn. Tương lai Tư Viện sẽ giống như những người phụ nữ bên ngoài sao? Cô sẽ uống trà, dạo phố, chăm sóc con cái, sau đó phớt lờ anh. Cuộc sống của cô sẽ không vây quanh anh nữa, điều này khiến anh thấy bực bội.
Anh kết hôn với cô không phải để trải qua cuộc sống như thế.
Vì thế anh nắm chặt tay Tư Viện, nói với cô: “Về sau chúng ta sẽ thường xuyên đi dạo siêu thị cùng nhau.”
Tư Viện cảm thấy khó hiểu: “Không phải anh nói chuyện mua sắm trong nhà đều có người giúp việc lo rồi sao? Vì sao còn phải thường xuyên đi dạo siêu thị cùng nhau?”
“Đây chính là tình thú giữa vợ chồng.” Ôn Đình Sơn bực bội nói ra những lời này.
“Hai người cùng nhau dạo phố ăn cơm xúc tiến gia tăng tình cảm không tốt sao? Tôi không biết, tóm lại mỗi tháng em phải dành ra mấy ngày để đi dạo phố, ăn cơm và xem phim với tôi.”
Tư Viện có chút bối rối khi anh có biểu hiện hệt như một đứa trẻ, cô cũng không rõ tại sao đột nhiên anh lại nảy sinh hứng thú đó?
Nhưng cô không từ chối mà gật đầu đồng ý.
Hai người đi dạo một vòng trong siêu thị, Tư Viện mua tất cả những nguyên liệu nấu ăn cô muốn mua. Ôn Đình Sơn giao đồ cho bảo vệ bỏ vào cốp xe, sau đó liền dẫn cô đi xem phim.
Rạp chiếu phim cũng chỉ có hai người bọn họ, Tư Viện muốn xem phim, muốn xem rạp đều có thể.
Tư Viện lật đi lật lại các poster phim cũng không biết phim nào hay.
Ôn Đình Sơn chỉ đại một bộ phim kinh dị: “Chọn phim này đi.”
Tư Viện nhìn thì thấy hình như là một bộ phim của Thái Lan, hơi chần chừ vì cô không dám xem: “Vì sao lại xem phim này?”
“Tôi cảm thấy phim này chắc hẳn sẽ thú vị.”
Anh cũng không cần biết Tư Viện nghĩ gì liền lôi kéo cô vào rạp chiếu phim. Hai người vừa ngồi xuống bộ phim cũng bắt đầu.
Tư Viện thấy xung quanh không có ai chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên trên màn ảnh lớn lại xuất hiện một ma nữ tóc dài bò dậy từ nhà xác cô hoảng sợ hét ầm lên bổ nhào vào trong lòng Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn cười đắc ý ôm lấy cô: “Đừng sợ, là giả thôi mà.”
Đương nhiên Tư Viện biết đó là giả, nhưng hiệu ứng âm thanh, hiệu ứng hoá trang quả thật vẫn rất đáng sợ. Tuy cô đã chứng kiến những cảnh tượng còn đáng sợ hơn nhưng giờ khắc này, cô chỉ muốn bịt tai lại, chỉ mong hình ảnh khủng bố trước mắt nhanh chóng biến mất.
“Ma nữ kia đã biến mất chưa?” Tư Viện run rẩy hỏi anh, Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn về góc tối nơi đó có một bóng người vừa biến mất.
Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng nói với Tư Viện: “Biến mất rồi.”
Tư Viện cẩn thận ngẩng đầu lên vừa nhìn lên màn hình ai ngờ gương mặt ma nữ lại xuất hiện thêm một lần nữa. Tư Viện sợ hãi hét lên vung cả bắp rang trong tay ra ngoài, cô úp mặt vào trong ngực Ôn Đình Sơn, giận dỗi anh: “Khốn khiếp, dám lừa em.”
Ôn Đình Sơn cười vui vẻ, ôm cô không ngừng vỗ về. Một lúc sau tay anh liền không thành thật sờ vào bên trong váy cô.
Anh tay vừa chạm vào da thịt cô, Tư Viện lập tức cương cứng người. Cô lập tức xấu hổ ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh điên à? Đây là rạp chiếu phim.”
Ôn Đình Sơn mỉm cười ghé sát vào lỗ tai thở gấp: “Tôi biết, nhưng ở đây chỉ có hai ta thôi. Tôi muốn làm gì đều có thể, đúng không?”
Đúng cái đầu anh!
Tư Viện nghĩ cũng không cần nghĩ, cô chống người muốn đứng dậy lại bị Ôn Đình Sơn ấn xuống không cho cô nhúc nhích. Tư Viện rùng mình khi ngón tay anh vuốt ve nụ hoa của cô qua lớp quần lót.
“Viện Viện, tôi cảm thấy, chúng ta có thể nhảy qua bước xem phim đến bước thuê phòng được rồi.”