Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện chắc chắn rằng Mật Điềm đã khôi phục lại thì mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới rời khỏi bệnh viện.

Ai ngờ vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Ôn Đình Sơn ngồi bên trong xe. Cô ngạc nhiên cho rằng mình bị hoa mắt: “Sao anh lại tới đây?”

Sắc mặt Ôn Đình Sơn hơi mất tự nhiên, hắng giọng nói: “Tôi có chút việc đi ngang qua đây, em xong chưa?”

Tư Viện gật đầu lên xe, nhìn anh đầy khó hiểu.

Tài xế quay đầu cười nói: “Tiên sinh lo lắng cho phu nhân nên cố ý bảo tôi lái xe đi theo. Ngài ấy ở bên ngoài đợi phu nhân được một lúc lâu rồi.”

Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn, Ôn Đình Sơn không được tự nhiên quay đầu đi. “Lái xe đi, lắm lời thế.”

Tư Viện nhìn bộ dạng xấu hổ khi bị vạch trần của anh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ tới những gì Mật Điềm nói, có lẽ Ôn Đình Sơn thật sự yêu cô?

Vậy còn cô?

Cô có yêu Ôn Đình Sơn không?

Liệu cô có thể dành cho anh tình yêu giống như anh mong đợi hay không?

Hiếm khi Ôn Đình Sơn lại có nề có nếp đến thế, cả quãng đường anh không hề động tay động chân với cô. Hai người còn ngồi cách nhau một chỗ ngồi, yên lặng trở về trang viên.

Hoa hồng trong trang viên lại nở rộ, cả một vườn hồng nở rộ đầy cao quý và tao nhã, trong không khí cũng thoang thoảng hương hoa thơm ngát.

Tư Viện lưu luyến nhìn những đóa hoa hồng đó, Ôn Đình Sơn thấy thế nên lúc xuống xe anh đã nói thầm với quản gia hai câu. Quản gia nhìn Tư Viện mỉm cười rồi gật đầu lui xuống.

Ngay sau khi vào phòng, Tư Viện liền mở máy tính làm theo lời Mật Điềm, cô nhập địa chỉ link web rồi nhập mật mã để mở video kia.

Trong video, một người phụ nữ đội chiếc mũ dạ màu đen bước ra từ chung cư, sau khi cô ta đi được vài phút, một tiếng thét thê thảm từ trong chung cư truyền đến.

Đoạn video chỉ dài hơn một phút, Tư Viện xem xong như lọt vào sương mù. Trong đoạn video này không nhìn rõ gương mặt người phụ nữ, chỉ có thể khẳng định rằng cô ta là một người có gu thẩm mỹ tuyệt vời.

Ôn Đình Sơn ôm một bó hồng bước vào, Tư Viện ngơ ngác nhìn anh, trái tim cô đập rộn lên.

Hóa ra đàn ông ôm hoa hồng lại có thể kinh diễm như vậy.

Ôn Đình Sơn bước đến trước mặt Tư Viện tặng bó hồng cho cô, “Thích không?”

Một bó hoa hồng trắng to, thanh cao và mỹ lệ, không có người phụ nữ nào lại không thích cả.

Tư Viện gật đầu, khóe môi Ôn Đình Sơn hơi giương lên, anh nói bằng một giọng lấy lòng: “Vậy, không tức giận nữa?”

Tư Viện lúc này mới hiểu ra, anh đang muốn xin lỗi cô.

Cô lại nghe anh nói tiếp: “Nếu em thích tôi sẽ bảo quản gia mỗi ngày đều hái cho em.”

Tư Viện mỉm cười: “Hoa đang nở tươi tốt trong vườn sao phải hái xuống, em ngắm hoa trong vườn cũng được.”

Ôn Đình Sơn nghe thế cũng không nói gì thêm, anh chỉ bê bó hoa cắm vào bình. Trước nay mắt thẩm mỹ của anh vốn rất tốt, chỉ đơn giản một bó hoa hồng trắng xinh đẹp đã làm cả căng phòng sáng bừng lên.

Anh quay đầu lại thấy Tư Viện đang si ngốc nhìn anh, trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua. Anh bước tới ôm lấy cô, hung hăng hôn môi cô.

Nụ hôn của Ôn Đình Sơn chưa bao giờ chỉ là một nụ hôn.

Anh luôn muốn nhiều hơn một nụ hôn.

Lúc tay anh chui vào trong quần áo Tư Viện, Tư Viện vội vàng giữ tay anh lại ý bảo anh dừng lại.

Ôn Đình Sơn buông tay ra, thở hổn hển, khẽ vuốt ve khuôn mặt Tư Viện. “Lúc này bảo tôi dừng lại chẳng khác nào em muốn mạng tôi?”

Giọng anh đã khàn đi, hầu kết anh khẽ động bày tỏ sự thèm khát trong anh.

Tư Viện cũng bị khiêu khích, nuốt nước bọt nói: “Em có cái này phải cho anh xem.”

Cô chuyển laptop sang chỗ anh, phát lại đoạn video kia cho anh xem. Ôn Đình Sơn vừa nhìn thấy người phụ nữ trong đoạn video liền nhận ra cô ta chính là Isabella, người mà anh vẫn đang tìm kiếm.

Ôn Đình Sơn nhìn những kiến trúc xung quanh, nhếch mép cười. Hóa ra cô ta đã đến Dư Kinh, chẳng trách người của anh không tìm thấy cô ta ở Châu Âu, xem ra anh có thể rút người về rồi.

“Mật Điềm nói, có người muốn hại anh, nhất quyết bắt em cho anh xem video này. Cô ấy là ai thế?”

Ôn Đình Sơn nói: “Cô ta chính là Isabella.”

“Thế mà anh cũng nhận ra?” Chính Tư Viện cũng không phát hiện ra giọng điệu ghen tuông của mình, nói móc anh: “Chỉ một bóng lưng thôi mà anh cũng nhận ra, xem ra anh rất ấn tượng với cô ta nhỉ.”

Ôn Đình Sơn nhanh nhạy lập tức bắt được sự chua ngoa trong giọng nói của cô, anh ôm lấy cô bật cười: “Em ghen sao?”

Chắc chắn Tư Viện sẽ không thừa nhận, cô xoay người sang chỗ khác nói: “Ai ghen? Chẳng qua chỉ là em cảm thấy trí nhớ của anh thật tốt. Không phải cô ta đã chết mấy trăm năm rồi sao? Lâu như thế mà anh vẫn còn nhớ rõ, có thể thấy cô ta là một mỹ nhân tuyệt sắc đến nhường nào. Chẳng trách năm đó Angus nhớ mãi không quên cô ta còn anh thì động lòng. Nếu không có Angus, lúc trước anh sẽ yêu đương với cô ta đấy nhỉ.”

Cô cảm thấy chắc chắn là như thế, suy cho cùng trước nay Ôn Đình Sơn vẫn chẳng kiêng nể gì với phụ nữ cả, muốn liền cướp đoạt, tuyệt đối không e rè sợ hãi mà không dám theo đuổi.

Ôn Đình Sơn lại thích muốn chết khi nhìn cô ghen tuông thế này, anh kéo cô vào trong ngực và hôn cô mãnh liệt. Cho đến khi Tư Viện không thở nổi mới dùng sức đẩy anh ra.

“Đang nói chuyện với anh đấy, đừng có hơi tí lại động dục.”

Ôn Đình Sơn bất mãn, bây giờ anh rất muốn ăn cô nhưng anh lại nghĩ đến những lời quản gia nói với anh hôm nay. Ngày trước tuy không có tình cảm với ai nhưng ít nhất anh vẫn giữ phép lịch sự và sự tôn trọng cơ bản với đối phương. Tại sao đến lượt Tư Viện lại chỉ biết chuyên chế ngang ngược, chỉ muốn cô thuận theo tính tình anh?

Ôn Đình Sơn nằm ở nhà suy nghĩ, quả thật theo đuổi phụ nữ nên có một sự tôn trọng và lễ phép đúng mực, huống hồ cô ấy còn là người phụ nữ anh yêu nhất.

Vì thế anh ép dục vọng của mình xuống, hỏi: “Viện Viện, em có muốn hay không?”

“Muốn gì?” Tư Viện ngây thơ hỏi, trong lúc nhất thời cô không hiểu được ý anh.

Ôn Đình Sơn hư hỏng nói: “Có muốn tôi chiếm hữu em không?”

Tư Viện đỏ bừng mặt, tim cô đập bình bịch, cô chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào: “Ai muốn anh chiếm hữu chứ, đồ lưu manh!”

Tư Viện đẩy anh ra xoay người muốn đi, Ôn Đình Sơn lại kéo cô lại: “Không muốn sao? Thật sự không muốn?”

Vừa nói anh vừa ấn hạ thân anh vào giữa hai chân cô. Tư Viện chết trân ngay tại chỗ ngay khi cảm nhận được cơ thể anh. Cái thứ nóng bỏng đó đã ra vào trong cơ thể cô vô số lần, mang lại cho cô không ít vui sướng, thật ra cô cũng khát vọng nhưng lại cảm thấy xấu hổ.

Tư Viện muốn chuyển đề tài: “Chuyện của Isabella anh định xử lý như thế nào?”

Ôn Đình Sơn nhéo cằm cô để cô nhìn thẳng vào anh, “Chuyện đó không quan trọng. Bảo bối, trả lời tôi, em có muốn tôi không?”

Một kế không thành, Tư Viện dùng sang kế thứ hai: “Em đói bụng, từ sáng đến giờ em chưa được ăn gì cả. Anh nấu cơm cho em được không? Em muốn ăn bít tết anh làm.”

Ôn Đình Sơn khá là ngạc nhiên, anh biết cô đang muốn nói sang chuyện khác. Nhưng chưa từng có ai yêu cầu anh làm chuyện này cả, anh cảm thấy khá mới mẻ: “Em muốn ăn bít tết tôi làm?”

Âm cuối của anh được đề cao kèm theo nụ cười đầy ẩn ý.

“Không được sao? Không phải anh nói anh yêu em sao? Chẳng lẽ chuyện nhỏ này, anh cũng không thể đáp ứng em sao?”

Tư Viện nghĩ tới những thứ mình tìm thấy trên mạng, con gái phải biết làm nũng. Nếu bạn ghét người đàn ông đó hãy làm nũng thật nhiều, đến cuối cùng anh không chịu nổi nữa sẽ tự động đòi chia tay.

Ôn Đình Sơn cắn lỗ tai cô: “Được thôi, tôi làm bít tết cho em, chẳng qua….”

Ngón tay anh vuốt ve cổ Tư Viện rồi lướt xuống tới xương quai xanh của cô, xuống ngực cô, mập mờ nói: “Chờ em no rồi, em nhất định phải cho tôi ăn no, được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK