Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện nói: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Anh hãy tin tôi, thụ yêu đã từng thử máu tôi rồi. Nếu anh không tin, tôi sẽ để anh thử, anh thả tôi ra được không? Tôi sẽ phối hợp, tuyệt đối không bỏ chạy, có được không?”

Nét mặt của anh ta có vẻ ngập ngừng, đột nhiên chất lỏng kia hóa thành một bàn tay, bàn tay đó lại biến thành một con dao sắc bén cứa vào ngón tay Tư Viện.

Tư Viện hét lên đau đớn, thứ chất lỏng bầy nhầy kia đã mút ngón tay cô.

Vài giây sau, Tư Viện và một cậu thiếu niên đồng thời nôn vào thùng rác ngay trước cửa cầu thang.

“Muốn nôn cũng đừng nôn vào người tôi!” Tư Viện tức giận quát lên với cậu ta.

Vừa nãy cậu ta vừa mới thử một ngụm đã không chịu nổi, cậu ta đã nôn luôn vào người Tư Viện.

Tư Viện chịu không nổi mùi hôi thối cộng thêm chất nôn của cậu ta trên người cũng nôn vào người cậu ta.

Sau đó cả hai người đều bốc mùi ôm lấy thùng rác nôn mửa vô cùng thê thảm.

“Tôi nhớ giọng của cậu, cậu là người chuyển phát nhanh?”

Cô đã nói mà vốn dĩ cô không hề mua thứ gì, hơn nữa sao lại có người tốt như thế, có thể chấp nhận giao hàng đến một khu vực khác.

Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn cô rồi tránh xa cô một chút, cậu ta ném cho cô một gói hàng: “Thật sự có hàng, tôi không lừa cô. Nhưng mà… con mẹ nó, rốt cuộc là ai tung tin đồn bậy bạ thế.”

Mã Lục ngửi thấy mùi chạy tới đã bắt gặp cảnh đức hạnh này của cả hai người, anh ta vừa ghét bỏ vừa hả hê nói “Ha ha, mực yêu, tao đã nói rồi, máu cô ta không thể ăn. Ai ăn thì sẽ bị nôn mửa, mày còn không tin, thê thảm rồi chứ.”

Mực yêu trừng mắt lườm anh ta một cái: “Tao là cá có thể giống với đám thực vật chúng mày sao?”

Tư Viện không chịu nổi cái mùi hôi thối trên người cũng không muốn đáp lời hai kẻ điên kia. Giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, cô cầm gói hàng quay về nhà.

Mực yêu nhìn Mã Lục: “Không đúng, truyền thuyết từ cổ chí kim làm sao có thể sai được.”

Truyền thuyết về dược tang luôn là câu chuyện được tin tưởng nhất trong giới yêu thú. Đối với yêu tộc mà nói cho dù là họ động vật, họ thuỷ sản hay là họ thực vật đều ngóng trông có thể tìm được dược tang càng sớm càng tốt để hoàn thành quá trình tiến hóa.

Đột nhiên có một ngày, dược tang thật sự xuất hiện, đương nhiên sẽ lọt vào tầm ngắm truy đuổi của yêu tộc.

Cho dù có yêu thú chết trong cuộc truy đuổi thì cũng là do bọn họ không may mắn.

Mấy ngày trước, Mã Lục lại nói rằng bản thân anh ta đã nếm thử máu của dược tang và phát hiện ra rằng dược tang không chỉ không có công hiệu mà ăn vào còn bị nôn mửa khó chịu.

Những lời này rơi vào tai của các yêu thú khác thì lại trở thành anh ta muốn độc chiếm dược tang cho nên mới tung tin đồn nhảm. Nếu không phải dược tang vẫn còn tự do hoạt động thì chắc chắn những yêu thú khác đã lao vào tấn công Mã Lục rồi.

Bây giờ mực yêu đã tự mình nếm thử máu của dược tang và cậu ta cảm thấy cậu ta sắp nôn hết cả mật xanh mật vàng ra ngoài rồi. “Mùi thơm vậy mà sao ăn vào lại có vị kinh khủng thế?”

Mã Lục hừ cười một tiếng: “Hừ, một đám đều bảo rằng tao nói dối, tao thấy kẻ nói dối nhiều nhất chính là kẻ tung tin đồn kia.”

Nói đến đây, bỗng nhiên Mã Lục nói: “Mày có thấy lạ không?”

“Cái gì lạ?”

Mã Lục nhìn ngó xung quanh rồi mới ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Tao nghe người ta nói, lúc trước có mấy kẻ có ý đồ với cô ta, dù là thỏ nữ hay là người trong câu lạc bộ đều bị Ôn tiên sinh xử lý. Lẽ ra, dựa vào năng lực của Ôn tiên sinh thì quá dễ dàng để không cho tin tức này truyền ra ngoài. Tại sao vẫn còn có người lan truyền tin tức về dược tang?”

Mực yêu lau khóe miệng cũng bắt đầu nghi hoặc: “Mày nói không sai, Ôn tiên sinh sẽ không để tin tức đó truyền ra ngoài. Trừ phi…”

“Có người cố ý tung tin!”

Hai người đồng thanh nói, không khỏi nhìn lên trần nhà đầy thương cảm, cũng không biết cô ta đã đắc tội với ai mà lại bị hãm hại đến thế.

Tư Viện tắm cho đến khi hết cả nước nóng trong bình nước nóng, sữa tắm, dầu gội cũng vơi đi nửa chai cô mới cảm thấy sạch sẽ. Ngay cả quần áo cô cũng ném thẳng vào thùng rác không hề do dự, thậm chí cô còn đóng gói túi rác ném ra bên ngoài.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái, lúc này cô mới cẩn thận mở gói hàng ra.

Khi Tư Viện thấy đồ trong hộp thì giận đến đỏ mặt, bên trong hộp là một bộ áo ngủ tình thú gợi cảm và hở hang.

Biến thái, đồ biến thái!

Tư Viện nhanh chóng ném chúng vào thùng rác, hận không thể đánh chết Ôn Đình Sơn.

Cô đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng cô vẫn không thể nhịn được cơn tức mà gọi điện thoại cho Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn bắt máy rất nhanh, giọng nói trầm khàn dễ nghe của anh lúc này cũng trở nên thật đáng ghét.

“Viện Viện, nhớ tôi rồi sao?”

Tư Viện kìm nén sự tức giận: “Ôn tiên sinh, anh một vừa hai phải thôi. Tôi không muốn bị anh quấy rầy cho nên anh đừng có gửi mấy thứ kỳ quái đó cho tôi mà tốt nhất anh cũng đừng liên hệ với tôi nữa.”

Nói xong cô liền dập điện thoại, thậm chí còn tiện tay kéo số anh vào danh sách đen.

Cô nghĩ tới chuyện thôi việc của cô còn chưa được xử lý, vì thế lại gọi cho thư ký Trương, nói với anh ấy việc cô muốn thôi việc.

Thư ký Trương ngập ngừng nói: “Tư Viện, cô không biết gì sao?”

“Biết gì?”

“Cô ký là hợp đồng vĩnh viễn, nếu không có sự cho phép của Ôn tiên sinh thì cô không thể nghỉ việc. Nếu như cố tình nghỉ việc, cô sẽ phải bồi thường một số tiền gấp khoảng mười lần tiền lương một tháng của cô.”

Tư Viện như bị sét đánh!

Cái gì… lúc cô ký hợp đồng cô cũng không đọc kỹ, loại hợp đồng lao động thế này không phải đều na ná giống nhau sao? Làm gì có ông chủ nào lại dùng loại hợp đồng này để lừa nhân viên chứ?

“Như thế là vi phạm pháp luật?”

Thư ký Trương nói: “Tư Viện, nếu không cô nghĩ vì sao tiền lương của cô lại cao như vậy? Hơn nữa, dựa theo hợp đồng, chúng tôi còn có kế hoạch đào tạo và thăng chức cho cô, nếu cô tiếp tục làm việc thêm hai năm nữa, tiền lương của cô có thể tăng gấp hai. Đây là điều rất nhiều người muốn mà không được.”

Bánh không tự nhiên từ trên trời rơi xuống!

Cô còn ngu ngốc nghĩ rằng đây là mức lương hữu nghị Ôn Đình Sơn dành cho bạn của vợ!

Cô đúng là cái đồ ngu ngốc!

Tư Viện siết chặt tay cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc tức giận muốn dậm chân của mình. Cô hít sâu một hơi hỏi: “Tôi muốn biết tôi phải làm thế nào mới có thể chấm dứt hợp đồng, khôi phục tự do?”

Thư ký Trương nói: “Cô bồi thường là được.”

Bây giờ cô làm gì có tiền để bồi thường!

“Nếu không bây giờ tôi trả lại tiền lương cho công ty, coi như tôi chưa từng ký cái hợp đồng đó thế nào?” Tiền lương hai vạn tệ chính là một cái bẫy!

Thư ký Trương thở dài: “Tư Viện, cô sao thế? Không phải mọi việc đều đang tốt đẹp sao? Sao đột nhiên cô lại muốn nghỉ việc?”

Tư Viện muốn nói lại thôi, chẳng lẽ cô lại nói với thư ký Trương, ông chủ của anh đang quấy rối tôi? Chỉ sợ cô có nói ra cũng chẳng có ai tin điều đó là thật.

Chỉ riêng diện mạo, tiền tài và quyền thế của Ôn Đình Sơn cũng đã có cả đống phụ nữ muốn bò lên giường anh rồi, đâu cần phải quấy rối tình dục cô.

Tư Viện nản chí ngắt điện thoại, cô thật muốn tìm sợi mì nào đó thắt cổ tự sát để kết thúc hiện trạng bi thảm này.

Chợ đêm, Tư Viện nhìn bia và xiên nướng trên bàn, cô đang do dự có nên ăn hay không?

Bỗng có một người ngồi xuống đối diện cô, Tư Viện ngẩng đầu lên thấy một gương mặt tuấn tú trắng trẻo: “Anh…. Anh là… Angus?”

Angus nhìn cô bật cười: “Thật khéo, chúng ta lại gặp mặt.”

Tư Viện cười: “Không nghĩ tới anh lại thích ăn thịt nướng ở những quán ăn khuya thế này.”

Anh ta cũng có khí chất quý tộc giống như Ôn Đình Sơn, kể cả khi anh ta chỉ mặc áo hoodie ngồi giữa phố xá sầm uất cũng rất nổi bật. Người đi đường bất kể nam hay nữ đều quay lại nhìn anh ta. Tính tình Angus lại rất hòa đồng, anh ta còn mỉm cười với những người đó.

Bà chủ quán ăn nhìn thấy trai đẹp đến thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn bê cả bát tôm hùm đất của bàn bên cạnh sang chỉ vì muốn ngắm trai đẹp gần hơn.

Angus lễ phép mỉm cười, nhìn thế nào cũng là người có gia giáo tốt.

“Đã có ai nói với anh rằng anh rất giống một vị hoàng tử chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK