Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện run rẩy sợ hãi, tiếng gào thảm thiết liên tiếp truyền đến.

Tình huống như này nếu càng tò mò thì lại càng xui xẻo.

Vấn đề là lối ra chỉ có một, người kia bắt cô tới đây hình như là cố tình để cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này. Nhưng người nọ lại không giam cầm cô hay là hắn ta muốn để cô tự mình tìm ra sự thật.

Tư Viện vịn tường, hít sâu một hơi, cô chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng, tự nói với bản thân: Cô đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn rồi, chuyện kỳ lạ như yêu thú cô cũng chấp nhận được thì việc gì phải sợ hãi.

Không sai, cô không phải là người phụ nữ yếu đuối ba năm trước đây nữa, mấy năm nay cô cũng đã học không ít bản lĩnh để tự bảo vệ bản thân. Nếu thật sự không được thì đành phải liều mạng thôi, cùng lắm thì chết.

Làm tư tưởng cho bản thân xong, Tư Viện bước từng bước đi đến cuối hành lang.

Cô dừng tại chỗ ngoặt, chậm rãi thò đầu ra, cô thấy một người đàn ông nửa người nửa yêu bị trói trên giá.

Hai người đàn ông to khỏe đang cắt đuôi cá của người đàn ông kia.

Người đàn ông kia rất đau đớn, anh ta vùng vẫy, gương mặt anh ta thoắt ẩn thoắt hiện, cái bóng trên tường cũng hiện ra đầu cá sấu với hàm răng sắc nhọn. Có điều cho dù anh ta giãy giụa thế nào, sợi dây trói trên người anh ta cũng không đứt. Phần thân dưới lộ ra cái đuôi cá sấu đang lắc lư dữ dội, máu văng cả lên tường, Tư Viện vô tình bị máu bắn lên mặt.

Một con cá sấu đang bị tra tấn.

Tư Viện nhớ đến David, cô đã không gặp David kể từ ba năm trước.

Cô không biết anh ta có đi tìm cô hay không nhưng cô hy vọng là không. Bởi vì cô không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với những người đó.

Trên bức tường của căn mật thất treo đủ thể loại dụng cụ tra tấn, chỉ dùng một cái lên người cô cũng có thể làm cô đau đớn đến chết.

Ôn Đình Sơn đã quay trở lại, anh muốn trả thù cô, muốn tra tấn cô.

Tư Viện nuốt nước bọt lùi lại phía sau, đột nhiên lưng cô va vào một cơ thể ấm áp.

Mùi nước hoa quen thuộc phảng phất trong không khí, cô không dám quay đầu lại nhưng người đàn ông cao lớn phía sau từ từ cúi người xuống. Anh ghé vào tai cô nhẹ nhàng cắn một cái, khàn khàn nói: “Viện Viện, tôi đã về! Em có nhớ tôi không?”

Tư Viện đã hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng cô biết đây là hiện thực. Mấy năm rèn luyện chiêu thức tự vệ làm cô muốn vật anh qua vai theo bản năng, Ôn Đình Sơn lại nhẹ nhàng xoay người cô lại phá vỡ tư thế của cô, hơn nữa còn ôm cô vào trong ngực làm cô không thể nhúc nhích được.

Tư Viện không dám thở mạnh, cô nhắm nghiền mắt lại cơ thể run lên bần bật.

Bàn tay mạnh mẽ thon dài của Ôn Đình Sơn di chuyển chầm chậm từ eo cô lên đến ngực cô, năm ngón tay của anh khum lại vân vê xoa bóp.

Nụ hoa trước ngực cô se cứng lại trong tay anh.

Ôn Đình Sơn nhéo ngực cô, liếm cổ cô, hàm răng anh cọ qua da thịt cô: “Viện Viện, em vẫn thơm như ngày nào. Ba năm qua, không có tôi âu yếm, em có cho thằng đàn ông nào chạm vào em không, hửm?”

Hai hàm răng Tư Viện không ngừng va vào nhau lập cập, cô không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Cô quá sợ hãi, cô đã coi thường lực ảnh hưởng của Ôn Đình Sơn với mình.

Cô nghĩ rằng cô đã làm tốt tư tưởng tâm lý. Bất kể Ôn Đình Sơn có mục đích gì, cô đều có thể bình tĩnh đón nhận.

Nhưng khi thật sự đối mặt với Ôn Đình Sơn, cô vẫn cực kỳ sợ hãi.

Nếu ngay cả vực sâu dưới đáy biển cũng không giam cầm được anh thì cô có thể làm gì được chứ?

Tư Viện cắn môi, bi thương nói: “Ôn Đình Sơn, nếu anh là đàn ông thì hãy để tôi chết nhanh gọn, đừng tra tấn tôi.”

Cô không dám cầu sống sót, chỉ cầu chết nhanh một chút.

Cô sợ Ôn Đình Sơn sẽ tra tấn cô giống như tên cá mập kia, thật sự rất đáng sợ. Thà cô tắt thở ngay tại chỗ cũng không muốn bị xẻ thịt như thế kia.

Ôn Đình Sơn nghe cô nói xong lại vùi đầu vào hõm vai cô bật cười.

Anh kéo đầu Tư Viện ra để cô đối mặt với anh.

“Viện Viện, ba năm không gặp, hơn 1000 ngày đêm tôi đều nhớ tới em. Sao, em không muốn gặp lại tôi một lần sao?”

Ôn Đình Sơn nâng cằm cô lên ép cô mở mắt.

Tư Viện không thể cưỡng lại, cô mở mắt ra nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ. Ngoại trừ đường cong của cằm và giọng nói, Tư Viện không hề nhận ra người đàn ông này.

“Có muốn xem gương mặt sau lớp mặt nạ này không?”

Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng mổ một cái lên môi cô, nguy hiểm hỏi.

Tư Viện nuốt nước bọt, cô không muốn nhìn nhưng Ôn Đình Sơn là kẻ xấu xa. Anh tóm lấy hai tay cô ép cô gỡ bỏ chiếc mặt mặt xuống.

Mặt nạ rơi xuống đất, Tư Viện hoảng sợ hét lên.

Khuôn mặt chằng chịt vết sẹo và vảy cá, vừa dữ tợn vừa ghớm ghiếm. Gương mặt đẹp trai tuyệt trần khiến trái tim phụ nữ đập thình thịch nay đã trở nên xấu xí, chỉ còn lại đôi mắt xanh thẳm.

Tư Viện sợ tới mức lùi lại hai bước, cô dựa lưng vào tường, không dám tin nhìn khuôn mặt Ôn Đình Sơn.

Thuộc hạ đang tra tấn tên cá sấu chạy lại hỏi: “Ôn tiên sinh, hắn ngất rồi. Ngài muốn xử lý thế nào?” Dường như tên cá sấu đã ngất đi vì không chịu đựng nổi.

Ôn Đình Sơn ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống nhìn Tư Viện, ác ý trong mắt anh làm Tư Viện sợ run người.

Ôn Đình Sơn kéo Tư Viện vào phòng thẩm vấn, đi đến trước mặt con cá sấu kia.

“Thế nào, Viện Viện, muốn thẩm vấn tên phản đồ này với tôi không?”

Dưới đất toàn là máu tươi, cảnh tượng máu thịt tách rời rất khủng bố, não bộ của Tư Viện chưa kịp phản ứng, chỉ hỏi lại một câu: “Ai là phản đồ?”

Ôn Đình Sơn ôm cô từ phía sau,  nói bên tai cô: “Em quên ba năm trước tôi bị Angus gài bẫy ném xuống rãnh biển Mariana thế nào rồi sao?”

Tư Viện hoảng sợ, anh rõ ràng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Ôn Đình Sơn nói muốn xử lý phản đồ, căn bản là giết gà dọa khỉ.

Đây là báo trước kết quả của cô sao?

Tư Viện không kìm chế được run rẩy, Ôn Đình Sơn lại ôm lấy eo cô, cười nói: “Sao thế, sợ rồi?”

Tư Viện nhìn tên cá sấu toàn thân bê bết máu, phần đuôi phía dưới đã bị cắt đứt nhưng dường như những người này không hề có ý định tha cho anh ta.

Cô khẽ cắn môi, nói: “Ôn Đình Sơn, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất. Nếu anh là đàn ông hãy cho anh ta một cái chết thống khoái đi.”

Cô muốn nói đến anh ta hay là tự nói chính mình.

Ôn Đình Sơn cười rộ lên, nụ cười quỷ dị lại đáng sợ, nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, không phải em là người rõ nhất sao? Viện Viện, hôm nay em đã nghi ngờ giới tính của tôi hai lần rồi. Xem ra ba năm không gặp, em đã hoàn toàn quên mất sự sung sướng tôi mang lại cho em.”

Bàn tay anh xoa bóp nhào nặn hai cánh mông của Tư Viện, ngón tay anh từ kẽ mông cô ctừ từ trượt xuống dưới tới giữa hai chân cô vân vê hai cánh hoa khép kín của cô.

Trước mặt người ngoài, anh lại có thể trắng trợn như thế, Tư Viện cũng không dám ngăn cản.

Cô quá sợ hãi, Ôn Đình Sơn lại rất hài lòng với phản ứng của cô nhưng anh không có ý định buông tha cho cô. “Viện Viện, mọi thứ đều có giá của nó. Em muốn tôi cho anh ta chết thống khoái, vậy em lấy cái gì ra đổi?”

Tư Viện kinh ngạc quay đầu lại không thể tin được nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK