Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sức sống của con sâu này thật mãnh liệt, rốt cuộc bọn họ đã nghiên cứu thế nào để tạo ra một loại sinh vật có sức sống mạnh mẽ đến như thế?”

Mật Điềm há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn số liệu thí nghiệm. Ngoại trừ gien của thuỷ tổ ma cà rồng là Ôn Đình Sơn và Angus ra cô chưa từng gặp bất kì một ma cà rồng nào có sức sống mãnh liệt đến như thế.

Lão Mã – cấp trên của cô bật lửa châm điếu xì gà trong tay nhìn ra bóng đêm mênh mang ngoài cửa sổ, cảm khái nói “Tôi cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.”

“Chuyện này còn phải cần tới cảm giác sao?!” Mật Điềm cười khổ: “Là kẻ khốn nào rảnh rỗi tự nhiên lại tạo ra cái thứ này. Chắc chắn không phải là Ôn Đình Sơn làm, thứ này rõ ràng chính là một sự uy hiếp đối với anh ta. Một núi không thể có hai hổ, anh ta và Angus đã đánh nhau bất phân thắng bại cả ngàn năm nay, nếu thứ này mạnh hơn nữa nó có thể tiêu diệt hết tất cả bọn họ.”

Lão Mã nhả ra một vòng khói, nói: “Đây chính là điều mà tôi lo lắng.”

Ôn Đình Sơn không có ý định thống trị thế giới lại càng không thể tự chuốc lấy phiền phức mà khai chiến với con người.

Kẻ tạo ra thứ này lại khác, “hắn ta” có dã tâm bừng bừng. Trước mắt tuy rằng hắn ta chỉ nhằm vào yêu thú nhưng qua một thời gian nữa, ai biết hắn ta có thể đối phó với tất cả mọi người hay không?

Phải biết rằng chỉ cần thứ này ký sinh vào được trong cơ thể người, nó sẽ khống chế não bộ con người ngay lập tức. Chúng sẽ biến con người trở thành một con rối nghe lời mặc cho chúng chi phối.

Một khi tràn ra ngoài, toàn bộ thế giới sẽ chẳng khác nào như những bộ phim zombie hoàn toàn sống động.

Tuy Lão Mã là yêu thú nhưng ông thích cuộc sống hài hòa với con người, thế giới hoà bình là chuyện tốt đẹp nhất.

Tên khốn nào rảnh rỗi suốt ngày nghĩ đến chuyện thống trị thế giới. Ông không hiểu hắn ta muốn nhiều đất đai tài nguyên như vậy để làm gì. Nếu như không có con người sáng tạo ra nền văn minh và vật chất, thế giới này chính là rừng rậm nguyên thủy, ông không muốn làm người nguyên thủy, càng không muốn làm yêu thú nguyên thủy.

“Không phải ngài đã trao đổi tin tức với Ôn Đình Sơn sao? Sao thế, bên kia không cho ngài thông tin à?” Mật Điềm cảm thấy nhất định Ôn Đình Sơn đã nhận ra mối nguy hiểm khi sinh vật này xuất hiện cho nên anh ta chắc chắn sẽ không để cho thứ này tiếp tục tồn tại.

Lão Mã nói: “Thật ra tôi có lấy được một số thông tin từ chỗ anh ta. Anh ta nói chuyện này có thể liên quan đến một người phụ nữ tên là Isabella. Hiện tại anh ta cũng không rõ tung tích của cô ta, khả năng cao là cô ta đã trở thành ma cà rồng nhưng không ai biết cô ta đã chuyển hóa thành ma cà rồng như thế nào?”

“Isabella?” Mật Điềm ngẫm nghĩ rồi hỏi ông ấy: “Ngài có ảnh của cô ta không?”

Lão Mã lấy điện thoại ra tìm bức ảnh cũ hoặc có thể nói là một bức tranh sơn dầu do Ôn Đình Sơn gửi tới.

Người phụ nữ trong tranh có mái tóc vàng đôi mắt xanh, da thịt trắng ngần, khuôn mặt quyến rũ gợi cảm, đôi mắt sâu thẳm hút hồn, vừa nhìn đã biết cô ta là vưu vật nhân gian.

Mật Điềm nhìn bức ảnh, “Sao tôi thấy quen quen?”

Lão Mã phấn khởi, “Có chắc không, cô đã gặp cô ta ở đâu à?”

Mật Điềm lắc đầu, “Tôi không nhớ, ông để tôi nhớ lại đã. Khi nào nhớ ra nhất định tôi sẽ nói với ông. Anh ta có nói với ông về lai lịch của người phụ nữ này không?”

Lão Mã kể hết những vướng mắc của Isabella và Angus, Mật Điềm nghe xong đột nhiên hét lên. “Tôi biết tôi gặp cô ta ở đâu rồi?”

“Ở đâu?”

—–

Ba ngày sau, hôn lễ không thể tổ chức đúng thời hạn, lúc Ôn Đình Sơn nói chuyện này với Tư Viện, Tư Viện cũng không biết mình nên vui hay nên buồn. Cảm xúc trong cô rất phức tạp, thậm chí cô còn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Sau khi Ôn Đình Sơn nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại thấy cô như vậy thì tự giễu nói, “Không thể tổ chức hôn lễ nên em vui đến thế sao? Em quên mất chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi sao. Nói theo góc độ pháp luật tôi chính là người thân thiết nhất với em trên thế giới này, dù là cha mẹ em cũng không thể mang em đi.”

Tư Viện thấy anh tức giận thì sững người một lúc mới nói: “Em không có ý đó.”

“Vậy thì em có ý gì? Em buồn vì không gặp được giáo sư Hồ hay là cảm thấy khổ sở vì chưa tìm được cách nào trốn khỏi nơi này.”

Vốn dĩ Tư Viện còn lo lắng anh tức giận nhưng sau khi nghe thấy anh nói thế áy náy trong lòng hoàn toàn biến mất, cô cũng cáu kỉnh nói: “Anh thấy như này có ý nghĩa sao?”

Ôn Đình Sơn ngồi xuống bên cạnh cô, nhéo cằm cô nâng đầu cô lên ép cô nhìn thẳng vào mình. “Viện Viện, tại sao em lại cứng đầu đến như thế?”

Tư Viện nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của anh một hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Nếu anh thật sự muốn em yêu anh thì trước hết anh nên dành cho em sự tôn trọng, cho em những gì em muốn chứ không phải ép em nhận những thứ anh cho.”

Ôn Đình Sơn hỏi lại cô: “Vậy em muốn cái gì?”

Tư Viện chớp chớp mắt: “Em muốn tới công viên giải trí.”

Ôn Đình Sơn ngạc nhiên, anh thật sự không ngờ tới đáp án này.

Tư Viện thấy anh giật mình ngạc nhiên thì cười đắc ý. Bộ dạng giảo hoạt của cô làm trái tim Ôn Đình Sơn đập nhanh hơn, anh lại yêu cô nhiều thêm một chút.

Anh thích biểu cảm đắc ý như chú hồ ly của Tư Viện, Ôn Đình Sơn buông cằm Tư Viện ra, cười hỏi cô: “Vì sao lại muốn tới công viên giải trí?”

Tư Viện nói: “Thì là hẹn hò đó! Không phải các cặp đôi yêu nhau đều đến những nơi như thế sao? Cùng nhau dạo phố, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng đi mua sắm.”

Ôn Đình Sơn lại nói thêm một câu, “Còn cùng nhau thuê phòng nữa đúng không?”

Tư Viện xấu hổ nói, “Khả năng nói tới trọng điểm của anh chả khác nào những gã đàn ông bình thường khác.”

Ôn Đình Sơn cười đắc ý: “Khác nhau chứ, tôi mạnh hơn và lâu hơn những gã đàn ông bình thường ấy.”

Tư Viện rút tay về, lâu rồi cô không nghe thấy anh nói những câu lung tung thế này rồi, thiếu chút nữa cô đã quên mất anh cũng chẳng phải người đứng đắn gì.

“Không phải anh muốn theo đuổi em sao? Chúng ta bắt đầu từ việc hẹn hò bình thường trước như đi dạo phố, ăn cơm, xem phim.”

Ôn Đình Sơn suy nghĩ cũng đồng ý.

Tư Viện cảm thấy vui vẻ khi chiến thắng được đối thủ, trong lòng cô không ngừng nhảy nhót. Cô thấy đây cũng coi như là một loại tiến bộ.

Cô không thể để Ôn Đình Sơn dắt mũi cô đi như trước nữa.

Nhưng niềm vui của cô không kéo dài được quá hai giờ đồng hồ.

Buổi chiều Ôn Đình Sơn đúng hẹn đưa cô ra ngoài dạo phố, thế nhưng người phụ nữ nào lại muốn đi dạo trong trung tâm thương mại bị bao toàn bộ thế này.

Loại tình tiết trong tiểu thuyết này quả thực quá xấu hổ, quá huyền ảo rồi.

“Đôi yêu nhau nào mà lại đi dạo phố như thế này chứ?”

Ôn Đình Sơn nói một cách đương nhiên: “Phụ nữ trước nay đều không phải như thế sao? Tôi không thích những nơi đông người, em biết thân phận của tôi mà. Với lại mỗi người sẽ có mùi khác nhau, quá nhiều mùi tôi sẽ cảm thấy mình đang ở trong vườn rau, nhỡ đâu tôi không kìm chế được ăn phải thứ không nên ăn thì làm sao?”

Lý do thật là hợp lý, cô thế mà lại không thể phản bác lại được.

Trừ một số nhân viên bảo vệ gác cửa ra thì toàn bộ trung tâm thương mại không có nổi một bóng người ngay cả nhân viên tư vấn mua hàng cũng không có. Tất cả hàng hóa trong bảy tám tầng nhà của trung tâm thương mại đều mặc cho cô chọn, cô cảm thấy như bản thân đang đi dạo trong trung tâm thương mại thời tận thế.

“Những thứ này chẳng lẽ không cần trả tiền sao? Em có thể lấy bất cứ thứ gì sao?”

Ôn Đình Sơn nhìn cô nhặt một gói nước cốt lẩu bỏ vào xe mua sắm: “Tuy rằng toàn bộ trung tâm này đều là của tôi nhưng vẫn cần phải thanh toán. Chỉ là… Hiếm khi chúng ta mới có dịp ra ngoài, em chỉ muốn đi dạo siêu thị sao?”

Hoàn toàn không giống như những gì anh nghĩ!

“Vậy anh nghĩ em phải làm gì?”

“Em không mua sắm quần áo, trang sức sao?” Đây mới là nơi phụ nữ thích đi dạo phố nhất, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK