Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện giật mình quay đầu lại nhìn Ôn Đình Sơn, cô chắn trước mặt Mật Điềm theo bản năng nhưng dáng người cô nhỏ xinh làm sao che chắn được Mật Điềm.

Mật Điềm nhìn thấy Ôn Đình Sơn thì vội cúi đầu che đi nóng lòng muốn thử của trong mắt.

Ôn Đình Sơn bước lại gần, anh không hề nhìn Mật Điềm chỉ nắm tay Tư Viện đi về phía hội trường.

“Sao thế? Hai người đang nói chuyện gì mà em căng thẳng vậy?”

Tư Viện thấy anh không níu lấy hỏi chuyện Mật Điềm thì thở phào nhẹ nhõm, nửa thật nửa giả nói: “Cô ấy là bạn cũ của tôi, lâu ngày không gặp nên tôi chỉ chào hỏi một câu thôi, thế cũng không quá đáng chứ?”

Ôn Đình Sơn cười đùa: “Em nên thấy may mắn khi người đó là phụ nữ. Nếu là đàn ông thì khó nói lắm.”

Tuy Ôn Đình Sơn đang cười, giọng điệu cũng hết sức bình tĩnh nhưng Tư Viện vẫn bị anh dọa sợ.

“Anh có ý gì?”

“Ý như mặt chữ.” Ôn Đình Sơn giơ tay sửa lại tóc mai cho Tư Viện, ngón tay thon dài vuốt ve vành tai cô từ từ trượt xuống dái tai của cô.

Anh thưởng thức chiếc hoa tai của cô, ánh mắt trở nên vi diệu.

Viên trân châu nho nhỏ chuyển động qua lại trên đầu ngón tay anh, nó giống như cảm xúc lo lắng bồn chồn của Tư Viện.

“Em biết đấy tôi không thích em nói chuyện cười đùa với những người đàn ông khác, cho nên vì sự an toàn của bọn họ em nên biết ý nghĩa của việc giữ khoảng cách.”

Tư Viện bị thói ngang ngược chuyên chế của anh làm giận dỗi nói: “Ôn tiên sinh, chẳng nhẽ anh đang ghen sao?”

Nếu ngày trước cô dám nói như thế, Ôn Đình Sơn nhất định sẽ kiêu căng nói với cô: cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi không đáng để anh phải ghen tuông.

Nhưng lần này cô đã tính sai. Ôn Đình Sơn cúi đầu ghé sát vào tai Tư Viện thì thầm, giọng của anh hơi khàn khàn: “Đúng thế! Tôi ghen tị. Viện Viện, đừng quên những gì tôi nói với em. Hiện nay em chỉ có hai lựa chọn, một là yêu tôi hai là bị tôi giam cầm mãi mãi.”

Tư Viện chưa kịp nói gì đã bị anh vừa ôm vừa đẩy về phía sàn nhảy, anh muốn cô phải khiêu vũ với anh.

Ôn Đình Sơn đã sống hơn một nghìn năm, kiến thức vốn uyên bác, loại khiêu vũ xã giao bình thường này với anh mà nói hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Lúc anh và Tư Viện đang khiêu vũ, dưới con mắt tinh ý của hàng trăm yêu thú, những người đang khiêu vũ dần tản ra vây xung quanh họ thành một vòng tròn.

Âm nhạc vẫn đang được diễn tấu, Tư Viện lại muốn tìm một chỗ nào đó để chui vào, tránh xa cái nhìn soi mói của những kẻ có mặt ở đây.

Ôn Đình Sơn lại cố tình không cho cô cơ hội đó, anh siết chặt lấy cô ép cô khiêu vũ với mình.

Tư Viện trở nên lo lắng bất an, nói thầm với anh: “Anh nói xem vì sao ánh mắt của bọn họ nhìn chúng ta vừa tham lam lại vừa căm tức thế?”

Ôn Đình Sơn mỉm cười, nói vào tai cô: “Bọn họ hận tôi nhưng lại có ý đồ tham lam với em. Viện Viện, chuyện này tôi phải khen em rất thông minh, em biết ai có thể bảo vệ em ở Tống Thành. Nếu tôi là em tôi cũng sẽ giao dịch với Tống gia. Nói cho cùng không có sự bảo vệ của tôi thì bất kì một yêu thú nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống em. Ba năm qua, em dựa vào bản lĩnh của mình để sống sót, quả thật khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tuy nhiên bây giờ thì khác, bắt đầu từ bây giờ Tống gia không thể bảo vệ được em nữa.”

Trong lòng Tư Viện vẫn còn đang đấu tranh, không cam lòng nói: “Cháu trai của Tống gia vẫn cần máu của tôi, ông ấy sẽ không từ bỏ tôi dễ dàng như vậy.”

Ôn Đình Sơn bật cười, “Cô bé, em vẫn chưa nhìn rõ hàm ý của buổi tiệc ngày hôm nay sao? Bữa tiệc này chính là để tuyên bố với mọi người, từ hôm nay em thuộc về tôi, bọn họ đừng nghĩ tới chuyện chạm vào em. Về phần cháu trai của Tống gia, tôi đã cho người đưa thuốc tới chắc hẳn bây giờ thằng bé đã khỏi hẳn, không cần máu của em nữa.”

Âm nhạc kết thúc điệu nhảy cũng kết thúc theo, cả hội trường không có nổi một tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái. Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ giống như những bóng ma nhìn bọn họ từ trong bóng tối.

Tư Viện không chịu nổi những ánh mắt kỳ quái đó, trong lòng càng thêm bất an lo sợ. Ôn Đình Sơn lại thoải mái tự nhiên kéo cô ra khỏi sân nhảy.

Bọn họ vừa rời đi thì có một số đôi nam nữ tiến vào sàn nhảy và bắt đầu điệu khiêu vũ mới. Điệu Vanlse vẫn đang tiếp tục, Ôn Đình Sơn lại dẫn Tư Viện rời khỏi bữa tiệc.

Trước khi đi, Tư Viện đưa ánh mắt về phía Tống gia, Tống gia lại né tránh ánh mắt cô và bắt chuyện với người khác.

Sự né tránh đó đã làm Tư Viện đã hiểu ra, chắc chắn Ôn Đình Sơn và Tống gia đã đạt được một thỏa thuận nào đó. Nếu không một người yêu thương cháu trai hơn cả mạng sống như Tống gia sẽ không dễ dàng để cô đi như này.

Càng làm cô kinh ngạc hơn chính là người hộ tống bọn họ lại là thuộc hạ của Tống gia. Quản gia đã chờ sẵn ở trong xe từ sớm.

Đúng như lời Ôn Đình Sơn đã nói anh không những đi mà còn phải khiến cho Tống gia đưa anh ra khỏi thành phố.

Tư Viện không hiểu, rốt cuộc là thế lực của Ôn Đình Sơn lớn đến đâu?

Anh mất tích ba năm vừa quay về đã có thể khiến Tống gia nghe theo mọi sự sắp xếp của anh.

Xe chạy thẳng một đường ra bên ngoài, Tư Viện nhận ra con đường này dẫn lên cao tốc, lên cao tốc là bọn họ sẽ ra khỏi phạm vi địa giới của Tống thành. Còn địa điểm đến là đâu thì do Ôn Đình Sơn quyết định.

Hiện giờ trong lòng Tư Viện rất bất an nhưng vẫn nỗ lực bình tĩnh nói: “Nếu như anh và Tống gia đã giao dịch với nhau vậy thì anh cũng đã biết rất nhiều yêu thú tìm đến đây để rình rập tôi, chẳng lẽ những người đó cũng người của anh sao?”

Ôn Đình Sơn nhìn cô mỉm cười: “Em đừng ghi oan cho tôi, người gọi những yêu thú đó đến là thuộc hạ của Tống gia không phải tôi. Những kẻ đó đã nhẫn nhịn cả trăm năm nay rồi, không dễ gì mới chờ đến lúc cháu trai của Tống gia sắp chết, Tống gia cũng sắp không xong. Đợi người Tống gia chết hết, bọn họ cũng dễ tranh quyền đoạt vị hơn. Thật không may em lại xuất hiện đúng lúc này, không chỉ như thế còn ra tay cứu người Tống gia. Tống gia lại ra mặt bảo vệ em, bọn họ cũng không thể giết em một cách lộ liễu được nhưng bọn họ vẫn có thể gọi một số yêu quái từ bên ngoài đến để tiêu diệt em, chặt đứt một tia hi vọng cuối cùng của Tống gia.”

Tư Viện cảm thấy không thể tin được, cô vẫn luôn giữ sự nghi ngờ đối với Ôn Đình Sơn.

“Nếu bọn họ muốn giết tôi thì tại sao lại không ra tay vào ba năm trước? Trong ba năm đó, bọn họ cũng đã có rất nhiều cơ hội? Lại đến lúc sắp cứu được người mới ra tay loại bỏ tôi, chẳng lẽ bọn họ không sợ chậm một bước sao?”

Ôn Đình Sơn nhìn cô ngây thơ hồn nhiên không khỏi hôn cô một cái, “Viện Viện của tôi thật là đáng yêu. Thời xưa muốn tạo phản cũng phải đợi chờ một thời gian rất dài, chưa chuẩn bị thỏa đáng, ai dám ra tay? Năm đó cháu trai của Tống gia xảy ra chuyện, Tống gia lập tức đề phòng khắp nơi, lúc đó kẻ nào dám manh động Tống gia có thể khiến kẻ đó vạn kiếp bất phục. Mà em xuất hiện vừa đúng lúc, vừa hay hai bên đều lưỡng bại câu thương cần một khoảng thời gian để giảm xóc. Ba năm trôi qua cả hai bên đều đã chuẩn bị xong xuôi. Bây giờ thời cơ đã đến, vào lúc nguy hiểm như thế, tôi đương nhiên phải đưa em đi rồi.”

Anh vừa nói xong thì một tiếng nổ lớn vang lên.

Tư Viện quay đầu nhìn thấy có hai chiếc xe đâm vào nhau, tiếp theo là vô số viên đạn bắn về phía bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK