Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Sơn nghe ra sự khác biệt trong lời nói của cô, nhất thời anh kích động làm mạnh hơn khiến Tư Viện rên rỉ không ngừng. Cô không nhịn được cầu xin anh, “Nhẹ thôi… A…. A… Nhẹ thôi. Anh điên à, muốn giết chết em hay sao?”

Cô thở dốc dồn dập, mồ hôi và mật dịch chảy ra không ngừng, cô cảm thấy bản thân mình đã mất khống chế.

Giữa hai chân cô ướt rối tinh rối mù không phân được là mật dịch hay là mồ hôi nữa.

Quần Ôn Đình Sơn cũng đã ướt, trên người anh cũng chảy ra mồ hôi nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

“Viện Viện, sinh con cho tôi được không?”

Tư Viện không nghe rõ anh đang hỏi gì, cứ ngây ngốc gật đầu đồng ý.

Và rằng như thế, Ôn Đình Sơn lại càng điên cuồng.

Anh lột sạch quần áo cô, đặt cô trên ghế sô pha và lao vào từ chính diện.

“A ~” Tư Viện hét lên, dùng tay đẩy anh: “Đừng làm ở đây, chúng ta về nhà được không.”

Dù trên màn ảnh lớn vẫn đang phát hình ảnh dâm loạn của cô, trong rạp tối đen như mực, xung quanh không có người nhưng Tư Viện vẫn thấy không an toàn. Cơ thể cô siết chặt lấy Ôn Đình Sơn do căng thẳng.

Ôn Đình Sơn hít sâu một hơi, cười nói: “Bảo bối, em kẹp chặt như vậy là muốn tôi tiến vào hay là ra ngoài?”

Tư Viện luôn cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ trong bóng tối.

Cô không thể coi như không có gì mà đánh dã chiến ở bên ngoài một cách tự nhiên được, “Xin anh đấy, chúng ta tới khách sạn được không?”

Tới khách sạn thuê phòng?

Ôn Đình Sơn thấy cô lo lắng sợ hãi thì lại càng thấy kích thích, nhân lúc cháy nhà còn hôi của:” Đi khách sạn? Vậy chúng ta thuê phòng tình nhân thử mấy trò chơi tình thú được không?”

Tư Viện gật đầu, chỉ cần có thể rời khỏi đây, thuê phòng thì thuê phòng, không vấn đề gì cả.

Có điều khi cô gật đầu, Ôn Đình Sơn vẫn không chịu dừng lại. Anh tiếp tục thong thả đẩy đưa, vừa xoa ngực cô vừa hỏi: “Chúng ta chơi trò thầy trò, cảnh sát bắt cướp hay là tên biến thái trên tàu điện ngầm? Không thì chơi gì đó kích thích hơn chút đi, bác sĩ và bệnh nhân thế nào?”

Anh thuộc như lòng bàn tay tất cả những kịch bản đó và càng nói càng quá đáng. Tư Viện cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì khẩu vị của anh sẽ càng ngày càng đi xa, vội vàng nói: “Chỉ cần khách sạn có, anh chọn cái nào cũng được. Đừng giày vò em nữa, chúng ta đi luôn được không?”

Ôn Đình Sơn vẫn không chịu: “Bảo bối, tôi vẫn thấy làm tình trong rạp còn kích thích hơn.”

Dứt lời, anh ngấu nghiến hôn lấy môi Tư Viện không để cô nói chuyện.

Động tác dưới thân anh trở nên dữ dội hơn, cái ghế bên dưới bị làm cho vang lên kẽo kẹt.

Tư Viện mật nước giàn giụa, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước quấy nhép nhép, tiếng thân thể va chạm bành bạch.

Cô hết cách chỉ có thể để mặc cho Ôn Đình Sơn tới một lần lại một lần, mỗi lần anh đều vào tận gốc rồi lại rút ra hoàn toàn.

Cho đến khi Tư Viện sắp không thể hô hấp được nữa anh mới chịu buông ra. Lúc gần tới giới hạn, Ôn Đình Sơn lao nhanh vào điểm mẫn cảm của cô cuối cùng là phun trào trong cơ thể cô.

Tư Viện mềm nhũn thành một vũng nước, ngơ ngác nhìn Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn rất vừa lòng với phản ứng của cô, khẽ cười một tiếng. Anh giúp cô sửa sang lại quần áo rồi ôm cô ra khỏi rạp chiếu phim.

Tư Viện cho rằng anh sẽ đưa cô về, ai ngờ cho đến khi xe dừng tại một bãi đỗ xe nào đó cô mới biết Ôn Đình Sơn ôm cô vào một khách sạn tình nhân xa hoa.

Trong phòng có một cái lồng chim lớn, trong lồng chim lại có một cái giường nước lớn, bên trên lồng chim còn treo rất nhiều xiềng xích. Tư Viện vừa nhìn thấy đã thấy bất an lập tức xoay người chạy trốn.

Ôn Đình Sơn sao có thể để cô như ý, trong nháy mắt anh xé nát quần áo của cô kéo vào trong lồng chim.

“Ôn Đình Sơn, anh muốn làm gì? Anh không thể “chơi” bình thường được sao?”

Cô biết trong chuyện này Ôn Đình Sơn rất nhiều chiêu trò đa dạng. Tuy rằng mỗi ngày giới hạn của cô đều được đổi mới nhưng khung cảnh này vừa nhìn đã thấy khủng bố rồi, cô không muốn thử.

“Viện Viện, vừa rồi không phải em đã nói tùy tôi chọn cái nào cũng được sao?”

“Nhưng cũng không thể chọn tùy tiện như anh được!” Tư Viện tức điên người nhưng Ôn Đình Sơn này lại giở lại ngón cũ. Anh khống chế cô không cho cô nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho Ôn Đình Sơn trói cô lên rồi thay cho cô một bộ quần áo tình thú hở hang gợi cảm.

Bên dưới cô chỉ mặc quần nhỏ lọt khe chẳng che đậy được bao nhiêu, nhìn cô như thế lại càng thêm quyến rũ khêu gợi. Phía sau mông còn gắn vào một nhúm lông càng khiến Ôn Đình Sơn mất khống chế.

Tư Viện bị ép mặc một bộ quần áo thiếu vải đến đáng thương còn bị treo lên như là muốn dùng hình.

Tư Viện run rẩy sợ hãi, cô sợ sợi dây này không chịu nổi cân nặng của cô.

Ôn Đình Sơn lại vẫn ăn mặc chỉnh tề, anh ung dung cầm một chiếc roi da ấn vào nụ hoa của Tư Viện. “Lãng hóa, hôm nay chủ nhân sẽ dạy ngươi cái gì gọi là quy củ.”

“Ôn Đình Sơn, tên biến thái này!” Tư Viện thật sự không chịu nổi sở thích quái dị này của anh, nhưng cơ thể cô lại không chịu sự kiểm soát của cô.

Một loại khoái cảm le lỏi từ bụng dưới phát tán ra ngoài bằng phía dưới.

Ôn Đình Sơn nhìn cô chảy ra mật dịch thì mỉm cười, anh dùng ngón tay quệt lấy mật dịch của cô rồi kéo ra thành một sợi chỉ dài.

Anh ngậm ngón tay vào miệng nếm thử còn cười nói: “Thật thơm!”

Tư Viện cảm thấy cực kỳ xấu hổ, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên cô nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của mình trong gương, còn có dáng vẻ đắc ý của Ôn Đình Sơn.

Đột nhiên cô nghĩ mình không thể cứ luôn bị bắt nạt như vậy được. Vì thế cô cắn môi chuyển sang chủ động nói: “Chủ nhân, em sai rồi! Em không nên làm chủ nhân tức giận, người ta rất ngứa, chủ nhân mau mau tiến vào đi, được không?”

Ôn Đình Sơn sững người trước phản ứng của cô, thân dưới lại sưng to thêm vài phần.

Ôn Đình Sơn túm lấy tóc Tư Viện, hung dữ hỏi: “Biết sai ở đâu chưa?”

Tư Viện nào biết mình sai ở đâu nhưng nếu đã diễn kịch thì phải diễn đến cùng. Cô suy nghĩ rồi nũng nịu nói: “Người ta… Người ta không nên mắt đi mày lại với em trai ngài. Nhưng mà phía dưới rất ngứa, chủ nhân lại không chịu thỏa mãn ta. Em trai ngài cũng rất lớn có thể làm người ta thoải mái.”

Ôn Đình Sơn biết rõ là giả nhưng những câu nói của cô vẫn khiến anh tức giận móc ra hung khí cắm thẳng đến tận cùng bên trong Tư Viện khiến cô hét lên thảm thiết.

Ôn Đình Sơn vỗ mạnh một cái vào mông cô, cánh mông tuyết trắng bị đánh hằn lên vết tay màu đỏ.

Ôn Đình Sơn giữ chặt eo cô bằng một tay, ra sức đâm thọc: “Dâm phụ, quả nhiên ngươi đã ngủ với hắn ta. Dâm phụ như ngươi một ngày không có đàn ông thì lại quên mất chủ nhân của mình là ai? Dám phản bội ta, hôm nay ta sẽ làm chết ngươi.”

Tư Viện cũng không ngờ Ôn Đình Sơn lại mất kiểm soát chỉ bằng vài câu nói dối của cô, anh thật sự điên cuồng giày vò cô.

Bên trong cô bị căng ra tới tận cùng, mỗi lần anh vào đều đan xen lẫn đau đớn và sung sướng.

Tư Viện bị treo ở giữa không trung, cả người không biết bám víu vào đâu chỉ có thể tùy anh sắp xếp. Mỗi lần anh tiến vào, dây thừng va vào lồng chim phát ra tiếng leng keng, trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông.

Anh quá mạnh, Tư Viện thật sự không chịu nổi buộc phải cầu xin: “Chủ nhân, em sai rồi, xin anh nhẹ một chút. Em thật sự chịu không nổi. A… A… Xin… anh…”

Nhưng chờ đợi cô lại là sự phát cuồng của Ôn Đình Sơn và những cái đét mông liên tiếp. Anh đánh từng cái từng cái vào mông cô giống như đang muốn phát tiết sự bất mãn. Anh muốn trừng phạt cô vì đã ngoại tình và phát sinh quan hệ với người đàn ông khác.

Tư Viện khổ không nói lên lời, sớm biết thế này cô đã không nói những lời đó.

Nhưng Ôn Đình Sơn lại nhớ tới Hàn Túc, hắn ta cũng đã từng có được cô. Cảm giác cô phản bội anh càng thêm chân thật, là cô có lỗi với anh trước cho nên anh phải trừng phạt cô. Anh ép hỏi cô: “Nói, tôi và hắn ta ai lợi hại hơn?”

Tư Viện thở hổn hển chỉ có thể chiều theo ý anh, vỗ về anh: “Là anh! Đương nhiên là chủ nhân lợi hại nhất rồi.”

“Phải không?” Ôn Đình Sơn cười khểnh: “Vậy em nói xem, hắn ta chơi em như thế nào?”

Tư Viện tức đến nghẹt thở, anh cũng diễn quá mức rồi đi.

Ôn Đình Sơn thấy cô không nói tiếp thì bất mãn kéo chặt dây lại, Tư Viện cảm thấy cổ bị siết lại, cơ thể cũng căng chặt hơn. Ôn Đình Sơn cảm nhận sự hitts chặn của cô và khoái cảm ngập tràn, anh dừng lại động tác dưới thân hít sâu một hơi, híp mắt hưởng thụ một lúc.

Lúc anh mở mắt ra, dục vọng trong mắt anh càng thêm nồng đậm giống như một con dã thú muốn ăn thịt người.

Tư Viện nhìn thấy mặt anh qua gương, cô cuống quít phục tùng mệnh lệnh của anh: “Hắn ta không có bản lĩnh như chủ nhân, chỉ biết đè em ra rồi làm. Lại còn vừa ngắn vừa nhỏ, kéo dài cũng chỉ được vài phút, sao có thể so được với chủ nhân.”

Ôn Đình Sơn vẫn chưa hài lòng: “Nói tiếp đi.”

Tư Viện vắt hết óc suy nghĩ, chỉ có thể nói ra kinh nghiệm của cô và Hàn Túc. Nói cho cùng thì ngoài Hàn Túc ra, cô cũng không có người đàn ông nào khác.

“Hắn…. Hắn ta chẳng có chút bản lĩnh nào, cũng không làm màn dạo đầu, em còn chưa ướt hắn ta đã tiến vào. Hắn ta bảo em khẩu giao cho hắn ta nhưng lại chưa kiên trì được một phút đã bắn. Hắn ta luôn thích hỏi em có sướng hay không nhưng từ trước đến nay em không có cảm giác gì cả, có điều lúc đó em vẫn để ý tới lòng tự trọng của hắn ta cho nên em đã nói dối hắn ta.”

Tư Viện nói đến đây lại cảm thấy mình thật sự quá uất ức.

Ôn Đình Sơn lại giận sôi gan, đâm mạnh vào điểm G của cô khiến Tư Viện hét chói tai, sóng âm như có thể phá tan lớp kính.

Anh gạt vài sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi bên thái dương của Tư Viện ra chất vấn cô, “Nếu hắn ta tồi tệ như vậy, vì sao em còn để hắn ta chạm vào em? Hửm?”

Tư Viện dở khóc dở cười: “Bởi vì em ngốc.”

Còn không phải rất ngốc sao? Tình yêu là do cô tự lừa dối chính mình, cô luôn tha thứ cho sự vô dụng của Hàn Túc, dung túng cho hắn ta làm tổn thương chính mình trong suốt 10 năm.

Ôn Đình Sơn cười xấu xa nhưng lại nói với giọng đầy sự thương tiếc: “Phải, em thật ngốc! Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.Chỗ này chỉ có thể để tôi vào, biết chưa?”

Tư Viện ngạc nhiên nhưng cô lại gật đầu.

Ôn Đình Sơn thả cô xuống dưới, dịu dàng hôn cô. Tuy nhiên ngay sau đó anh lại trói hai tay cô lại kéo qua đỉnh đầu và tiến vào trong cô từ phía trước.

Anh thật sự rất tàn nhẫn, anh đang làm bằng một lực hung tàn nhưng lại nói với giọng vô cùng dịu dàng, “Viện Viện, tôi rất yêu em cho nên em cũng phải yêu tôi, biết chưa?”

Tư Viện thất thần gật đầu, anh nói cái gì thì là cái đó.

Nhưng Ôn Đình Sơn lại bất mãn, ép cô phải nói: “Nói em yêu tôi.”

Tư Viện do dự một lúc, thấy thế anh tăng lực giày vò cô. Tư Viện không chịu nổi khóc nức nở trả lời anh, cũng không biết là thật tình hay là giả vờ, “Em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh.”

Ôn Đình Sơn hài lòng mỉm cười, “Đúng rồi, em phải vĩnh viễn yêu tôi, Viện Viện.”

Tư Viện gật đầu, nghênh đón cô lại là một màn mưa rền gió dữ khác. Cô đâu biết rằng, cho dù những lời này của cô có là giả đi chăng nữa nhưng cũng đủ để Ôn Đình Sơn điên cuồng chiếm hữu cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK