Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện không nói gì, người đàn ông trung niên liền thúc giục cô ả thư ký xin lỗi. Cô ta không cam lòng nhưng vẫn phải đỏ mắt xin lỗi Tư Viện. Tư Viện thấy bộ dạng uất ức của cô ta lại cảm thấy bản thân mình làm hơi quá, cô cũng không thèm chấp cô ta nữa.

Sau bữa cơm cô không biết đám đàn ông nói những chuyện gì nhưng cô phát hiện ra rất nhiều cô em mật ngọt. Các cô ấy không ngừng ra ám hiệu với Ôn Đình Sơn, gắp thức ăn cho anh, phục vụ anh ăn cơm.

Nếu không phải cô đang phải đeo cái đai trinh tiết chết tiệt này thì cô đã lật bàn chạy trốn rồi.

Cả bữa cơm Tư Viện đã biểu hiện rất tốt. Bữa cơm kết thúc cô tha thân xác mệt mỏi leo lên xe mới khôi phục lại tính tình nói với Ôn Đình Sơn. “Ôn tiên sinh, có thể tháo xuống được chưa?”

Ôn Đình Sơn đang đùa nghịch các ngón tay cô, hiển nhiên anh rất là vừa lòng với biểu hiện của cô ngày hôm nay. “Tên quản lý kia đẹp hay tôi đẹp?”

Tư Viện ngạc nhiên nhìn anh cho đến khi ánh mắt Ôn Đình Sơn trở nên lạnh lẽo, cô mới giật mình cười giả lả: “Tất nhiên là Ôn tiên sinh đẹp trai rồi. Anh ta làm sao có thể so với Ôn tiên sinh. Ngài là sao trên trời, anh ta chỉ là cỏ dại trên mặt đất mà thôi.”

Ôn Đình Sơn hài lòng bật cười, bàn tay lại không thành thật sờ soạng xuống bên dưới cô thấy quần lót cô đã ướt đẫm còn ác ý nhấn hai cái. Tư Viện rùng mình hít sâu một hơi rồi đẩy anh ra: “Ôn tiên sinh, xin anh đấy.”

Ôn Đình Sơn lại không chịu, đè lên người cô, hung hăng hôn cô.

Xe lao nhanh trên đường, Ôn Đình Sơn lột sạch quần áo cô, “muốn” cô thêm một lần ở trên xe. Chờ đến khi đến trang viên, anh ôm ngang cô xuống xe trong khi cô vẫn còn đang lõa thể.

Tư Viện gần như phát điên lên, “Làm ơn đừng như vậy.”

“Sợ cái gì, tôi sẽ không để kẻ khác thấy được cơ thể em.” Tư Viện cũng không hiểu sao anh lại khỏe đến như vậy, có thể nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, ung dung bước vào biệt thự.

Trong trang viên đừng nói đến người ngay cả động vật cũng không có nhưng cô vẫn vùi mặt vào ngực anh để né tránh camera giám sát.

Ôn Đình Sơn ôm cô thẳng tới phòng mình, ném cô lên giường.

Tư Viện vội vã lật người muốn bò xuống, Ôn Đình Sơn lại đè lại.

“Mễ Lạc sẽ quay về.” Đây là phòng của bọn họ, dù Tư Viện biết bản thân đã sai nhưng ít nhất chuyện vô sỉ như này cô không muốn làm.

Ôn Đình Sơn không quan tâm, anh tách hai chân cô ra muốn tiếp tục.

Đúng lúc này, Tư Viện cảm giác được có gì đó nóng nóng trào ra, cảm giác quen thuộc làm cô phải cúi đầu xuống xem, quả nhiên, “dì cả” nhà cô tới.

Cô thở dài nhẹ nhõm, cô cho rằng bản thân đã được giải thoát thì lại thấy ánh mắt quỷ dị của Ôn Đình Sơn đang nhìn chằm chằm nơi đó của cô.

“Ôn…. Ôn tiên sinh…”

Ôn Đình Sơn ngẩng đầu lên, xuống giường không chút do dự để cô rời đi.

Tư Viện nghĩ rằng anh ghét kinh nguyệt vì thấy không sạch sẽ. Cô hoảng loạn xuống giường, chạy về phòng mình và lao thẳng vào phòng tắm. Màu đỏ của máu hòa vào nước ấm chảy xuống cống thoát nước. Cô không hề biết trong không khí đều là mùi hương của máu cô.

Ôn Đình Sơn ngồi trước màn hình theo dõi nhìn Tư Viện tắm gội thay quần áo, uống một hơi cạn sạch máu trong ly rượu vang.

Lúc nãy khi nhìn thấy kinh nguyệt, anh đã gần như mất kiểm soát muốn hút cạn máu cô. Loại mất kiểm soát này khiến anh không vui dường như mức ảnh hưởng của cô đối với anh là quá lớn.

Anh cho rằng nguyên nhân chính là do cô là dược tang, thứ này quả nhiên còn nguy hiểm hơn những gì anh biết.

Quản gia ngửi được mùi máu tươi trong không khí, mùi máu khiến ông ta đắm say hít một hơi dài, ngay sau đó ông ta lộ ra một biểu cảm nguy hiểm. Ông ấn nút bộ đàm, chỉ thị bảo vệ: “Kích hoạt hệ thống an toàn mức cao nhất, bất cứ một yêu thú lạ nào xông tới, giết không cần hỏi.”

Lúc Tư Viện bước xuống lầu, thấy quản gia và người trong trang viên rất kỳ lạ, bọn họ còn đeo cả mặt nạ phòng độc. Cô nghi hoặc nhìn về phía Ôn Đình Sơn, ho khan một tiếng rồi hỏi anh: “Lạc Lạc đâu? Sao cô ấy lại không ở nhà?”

“Cô ấy đã đi du lịch, chắc phải vài ngày nữa mới về.” Quản gia giải đáp thắc mắc của cô, ông đặt đĩa bánh ngọt xuống bàn rồi vội vàng rời đi.

Tư Viện thấy làm lạ nhưng lại bị thu hút bởi đĩa bánh macaron trên bàn. Loại bánh ngọt có màu sắc tươi đẹp đáng yêu này quả thật là món yêu thích của các cô gái. Cô cầm một chiếc vị chocolate lên cắn một miếng thỏa mãn liếm môi.

Nhân chocolate béo ngậy, bánh mềm xốp, đây là chiếc bánh macaron ngon nhất cô từng ăn.

Ôn Đình Sơn vừa uống trà vừa nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.

Tư Viện cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên nói gì, cô cầm mấy chiếc bánh lên lầu, như vậy cũng đủ lấp đầy bụng cô rồi.

Lúc này Ôn Đình Sơn cũng không ngăn cô lại.

Cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt anh nhìn cô giống như muốn thiêu cháy cô vậy, nhưng vì sao anh lại không làm gì cả?

Tư Viện nghĩ rằng nhất định là do kỳ sinh lý của cô đã ngăn cản anh.

Lần đầu tiên cô thấy vui vẻ khi đến kỳ sinh lý.

Ôn Đình Sơn nhìn món ngon vội vàng đào tẩu lại uống thêm một ngụm trà để đè nén dục vọng đang xôn xao trong anh. Ngay sau đó anh nói với quản gia, “Bảo Mễ Lạc mấy ngày này không cần trở về.”

Quản gia gật đầu, không hỏi lý do.

Mễ Lạc đang lêu lổng với một gã người mẫu trong khách sạn thì nhận được điện thoại.

Gã người mẫu ngoại quốc này rất đẹp trai, khá giống với Ôn Đình Sơn, lần đầu cô gặp gã ta đã vô cùng ấn tượng. Cô đã quyến rũ gã ta không một chút do dự. Lúc này, gã ta đang rong ruổi trên người cô nhưng Mễ Lạc vẫn cảm thấy chưa đủ, cô lắc mông quay đầu dâm đãng nói: “Đánh mông em đi, mạnh lên.”

Gã người mẫu hiểu ý cười, một tay siết eo cô, một tay phát mạnh vào mông cô đồng thời phát lực đẩy hông.

Mễ Lạc tưởng tượng người đằng sau là Ôn Đình Sơn, tiếng rên ngày một lớn.

Thậm chí cô còn bảo gã người mẫu bóp cổ cô cho cô cảm nhận được khoái cảm ngạt thở.

Dục vọng rút đi, cô nhìn thấy tin nhắn của quản gia nhắn đến thì cười khinh thường.

Cô không biết trang viên đã xảy ra chuyện gì lại không cho phép cô quay về.

Cô nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho Tư Viện.

“Viện Viện, cậu tan làm chưa?”

Tư Viện căng thẳng ngồi bật dậy nhìn xung quanh, rõ ràng trong phòng không có người nhưng cô vẫn hoảng sợ hạ giọng xuống nói: “Chưa…. Chưa tan, sao thế?”

“Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi, muốn hẹn cậu ra ngoài dạo phố mua sắm.” Mễ Lạc nhõng nhẽo làm nũng.

Tư Viện buột miệng thốt ra: “Không phải cậu đi du lịch sao?”

Mễ Lạc ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Hai người cùng im lặng.

Tư Viện giải thích: “Tớ quay về trang viên lấy chút đồ, nghe quản gia nói cậu đi du lịch.” Đây cũng không tính là cô nói dối, đúng chứ?

Mễ Lạc ừ một tiếng: “Ha ha ha, xem tớ này, chỉ muốn đi chơi với cậu quên mất là mình đang ở nơi khác.” Quả nhiên tới trang viên, đồ đĩ.

Hai người đều ôm suy nghĩ của riêng mình rồi cúp máy, Mễ Lạc vội vã gọi điện cho Simon.

“Simon, lúc nào anh rảnh? Em muốn hẹn anh ăn cơm, có được không?”

Đột nhiên nhận được điện thoại của nữ thần, Simon vừa mừng vừa sợ. Anh ta nói không ra được một câu đầy đủ, chỉ đành đáp lại một chữ “Được”.

Mễ Lạc ghét bỏ cúp điện thoại, gã người mẫu lại áp lên người cô lần nữa: “Bảo bối, chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?”

Mễ Lạc nhìn đôi mắt xanh thẳm của anh ta thì coi anh ta như Ôn Đình Sơn và đắm chìm trong đại dương tình dục.

Tư Viện nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, cô gửi tin nhắn cho giáo sư Hồ muốn hỏi thăm về kết quả kiểm tra thế nào, chuyện này liên quan trực tiếp tới tính mạng của cô.

Kết quả cho đến lúc ngủ cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của ông ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK