Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Ôn Đình Sơn nhận được điện thoại là lúc anh vừa đến đặt chân xuống sân bay Dubai, máy bay tư nhân khó khăn lắm mới hạ cánh, quản gia đã thông báo cho anh một tin tức xấu.

Simon đã ra tay, hắn ta vừa ép Tư Viện đi theo hắn ta.

“Đưa tới đâu?” Ôn Đình Sơn híp mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng.

“Là biệt thự Đông Vân.”

Biệt thự Đông Vân là nơi nào? Đó chính là nơi đám quan nhị đại và phú nhị đại (thế hệ thứ 2 của nhà giàu có và quan chức) ở Dư Kinh tìm hoan mua vui. Chỗ đó thể loại nào cũng chơi, ngay cả khi chơi chết người cũng sẽ có người giải quyết hậu quả. Chỉ có chuyện bạn không nghĩ tới chứ không có chuyện gì mà bọn họ không làm nổi.

Có thể nói, đám con ông cháu cha áo mũ chỉnh tề này tới đó để bộc phát thú tính trong lòng.

Ôn Đình Sơn đã sống hơn nghìn năm có cái gì dơ bẩn bỉ ổi mà anh chưa từng gặp. Anh hiểu rõ hơn ai hết thứ dơ bẩn nhất trên đời này chính là lòng người.

Bình thường anh không thèm liếc nhìn, cũng lười để ý tới những việc như thế, nhưng giờ phút này anh lại do dự.

Nên đi cứu cô nhóc kia hay là để cô nếm chút đau khổ rồi mới ra tay?

Thỏ con luôn cho rằng mình mới là kẻ đáng sợ nhất, nên để cô ấy thấy được sự hiểm ác lòng người như vậy cô ấy mới có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Anh do dự một lát rồi dặn dò quản gia. “Ông theo dõi cẩn thận, dọa cô ấy được rồi, đừng để cô ấy bị thương.”

Anh đưa ra quyết định dựa trên cách huấn luyện chó.

Quản gia nhận lệnh rồi phân phó thuộc hạ đi làm.

Ngay sau đó, thuộc hạ đã báo lại một tin tức, có chuyện lớn xảy ra.

Lúc quản gia dẫn theo người chạy tới biệt thự Đông Vân, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Quản gia ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, dưới tầng ngầm hàng loạt thi thể nằm la liệt trên mặt đất, khuôn mặt của bọn họ sưng tấy tím tái. Quản gia vừa nhìn là biết bọn họ bị ong độc đốt chết.

Nhưng loại ong độc nào lại có thể tạo ra hiện trường đáng sợ đến như vậy?

Chỗ này giờ đã thành một đống hỗn độn khó có thể hình dung ra vẻ xa hoa đồi trụy ban đầu. Quản gia hỏi đám thuộc hạ: “Rốt cuộc sao lại thành ra thế này? Tiểu thư Tư Viện đâu?”

Đám thuộc hạ lắc đầu: “Chúng tôi chạy tới đây ngay sau khi nhận được điện thoại nhưng mọi thứ đã thế này rồi. Tôi cùng mọi người đều đã tìm kiếm nhưng không thấy tiểu thư Tư Viện đâu.”

Trong hồ bơi xác người còn nổi lềnh phềnh, nam nữ trần truồng, chết cực kỳ khó coi.

Quản gia nhíu mày: “Mau đi tìm, dù thế nào cũng phải tìm được tiểu thư Tư Viện.”

“Cái này…”

“Xử lý qua một chút rồi báo cảnh sát đi. Bọn họ bị ong đốt chết không liên quan tới chúng ta.” Quản gia khinh thường nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.

Tư Viện từ từ tỉnh lại, ngồi trước mặt cô là một người phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng. Cô ấy mặc một chiếc váy da bó sát màu đỏ rực, đôi chân thon dài vắt chéo, trên chân cô ấy là đôi giày cao gót màu đỏ tôn lên đường cong của bắp chân, mái tóc đen nhánh xoăn sóng gợi cảm mê người. Giờ phút này, cô ấy đang dũa móng tay.

Thấy Tư Viện tỉnh, cô ấy mỉm cười: “Em gái, tỉnh rồi sao.”

Tư Viện ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô ấy, thử dò hỏi một câu: “Cô cũng là yêu thú?”

Người phụ nữ hứng thú nhìn cô. “Không hổ là dược tang, không chỉ lớn lên xinh đẹp lại còn thông minh.”

Đây là lần đầu tiên có người khen cô xinh đẹp, tuy là đối phương là phụ nữ nhưng lòng hư vinh của Tư Viện cũng thấy thỏa mãn, lập tức liền hạ thấp sự cảnh giác xuống.

“Là cô đã cứu tôi?”

Người phụ nữ vươn tay ra cười khẽ: “Tôi tên là Mật Điềm, là ong chúa.”

Tư Viện nhớ tới đám ong vàng cô gọi tới thì hiểu ra. “Những người đó đâu, bọn họ thế nào rồi?”

“Chết rồi!” Mật Điềm thản nhiên nói ra, Tư Viện hoảng sợ nhìn cô. Mật Điềm thấy cô giật mình hoảng sợ thì cười lè lưỡi: “Quên nói với cô, chị đây là ong bắp cày loại độc nhất.”

Tư Viện không phải chuyên gia về động vật nên không biết điều đó. Cô tưởng rằng đó chỉ là những con ong vàng bình thường, cô dụ chúng tới để mượn tay chúng làm Simon và những kẻ cặn bã kia bị thương rồi nhân cơ hội bỏ trốn mà thôi.

Nhưng kết quả này đã hoàn toàn vượt xa dự tính của cô.

“Tôi đã giết người sao?” Một công dân tuân thủ pháp luật như cô lại giết người?

Tư Viện sợ hãi nhìn Mật Điềm, cô không thể tin được đó lại là sự thật.

Mật Điềm thấy cô như thế thì bật cười. “Em gái à, không phải em hối hận đấy chứ? Những tên khốn khiếp đó, chị biết rõ chúng hơn em nhiều. Bọn chúng có chết cũng chưa hết tội.”

“Nhưng…. nhưng bọn họ nên bị trừng trị theo pháp luật, tôi…. Tôi không muốn giết bọn họ.” Dù cô căm hận bọn chúng thật nhưng cô không muốn giết người.

“Không muốn?” Mật Điềm cười to giơ tay định xoa đầu cô lại bị cô tránh đi. Mật Điềm không thèm để ý, nói: “Con người các cô thật là dối trá, không phải cô không muốn giết người chỉ là cô không gánh vác nổi hậu quả của việc giết người mà thôi.”

Nếu không có luật pháp hạn chế, con người cũng sẽ điên cuồng giết người thôi.

Tư Viện vùi đầu vào đầu gối, không dám đối mặt với hiện thực.

Mật Điềm an ủi cô: “Cô sợ cái gì, cho dù cảnh sát có điều tra cũng chỉ nhìn thấy xác ong rơi đầy đất. Có khám nghiệm tử thi cũng chỉ chứng minh được bọn chúng chết do độc ong. Không liên quan tới cô, cô cũng sẽ không phải vào tù đâu.”

Tư Viện lắc đầu: “Tôi muốn yên tĩnh một mình, được chứ?”

Mật Điềm nhún vai: “Tùy cô, chị đây còn phải đi làm, nếu thấy khá hơn cô có thể rời đi. Chị đây không tiễn.”

Người vừa đi, Tư Viện liền nhận được một tin nhắn của Mễ Lạc, cô ta hỏi cô ở đâu?

Tư Viện nhìn bóng đêm sâu thẳm bên ngoài, trong lòng lại có vô vàn nghi ngờ.

Simon chết rồi, theo những gì hắn ta nói thì những chuyện cô gặp phải chắc chắn có liên quan tới Mễ Lạc. Cô ta là người bạn thân duy nhất của cô trong thành phố này, cô có nên hỏi cho rõ ràng không?

Bây giờ cô cảm thấy rất rối bời.

Cô hận Mễ Lạc, hận Ôn Đình Sơn, lại ghét cả bản thân mình, đôi khi lại hận Hàn Túc. Những kẻ đó, không ai là người tốt cả.

Đầu óc cô bây giờ không còn tỉnh táo nữa, cô không muốn trả lời Mễ Lạc.

Mễ Lạc nhìn điện thoại không thấy Tư Viện trả lời, cô ta còn nôn nóng gọi điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy. Trong lòng cô ta không thể giấu nổi sự vui vẻ, quả nhiên tên ngu xuẩn Simon đã ra tay.

Thế cũng tốt, chỉ cần Tư Viện rơi vào tay đám đàn ông kia, con điếm đó đừng mong thoát thân sạch sẽ. Đến lúc đó, Ôn Đình Sơn quay về cô ả cũng đã bị chà đạp không ra hình người rồi. Cô rất hiểu tính tình của anh, dù anh có thích cô ta đến đâu cũng sẽ ghét bỏ cô ta dơ bẩn.

Đến lúc đó, Tư Viện chỉ còn là thức ăn do Ôn Đình Sơn nuôi dưỡng mà thôi, cô ta dựa vào cái gì mà đòi tranh với cô.

Cô cực kỳ phấn khích, vội đi đến hầm rượu lấy một chai rượu vang tốt nhất khui ra thưởng thức.

“Đình Sơn, anh là của em, vĩnh viễn đều là của em.”

Mễ Lạc nhìn nhan sắc tuyệt trần của mình trong gương. Ở bên ngoài có vô số đàn ông điên cuồng vì cô nhưng riêng chỉ có Ôn Đình Sơn, ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng rất thản nhiên. Ngay cả lúc làm tình anh cũng không bao giờ kích động.

Càng như vậy cô lại càng thấy Ôn Đình Sơn là đàn ông trong số đàn ông.

Cô nhớ năm đó mình bị một tên phú nhị đại lừa gạt còn bị bạn gái của tên đó đánh một trận ở quán bar hơn nữa cô ta còn rạch mặt cô rồi ném vào trong một ngõ nhỏ. Lúc đó cô nghĩ rằng mình chết chắc rồi, dù có sống cũng phải chung sống suốt đời với gương mặt xấu xí.

Nhưng Ôn Đình Sơn xuất hiện như một vị hoàng tử, anh đưa cô về nhà, không chỉ chữa lành vết thương cho cô còn làm cô trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn.

Anh nói, anh là ma cà rồng. Mễ Lạc không hề cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt thật của anh ngược lại cô còn cảm thấy đây là món quà trời cao ban cho cô.

Ôn Đình Sơn cho cô sắc đẹp, cho cô tiền tài vô tận, chỉ cần cô làm một chuyện cho anh đó chính là tìm kiếm loại máu tươi tốt nhất.

Chuyện đó quá dễ dàng đối với Mễ Lạc. Từ đó, cô cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của anh, cô nguyện ý làm tất cả vì anh, thậm chí là phóng hỏa giết người.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ ngày Tư Viện xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK