Mễ Lạc không cam lòng nhìn bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình của anh. Ba năm trước, Ôn Đình Sơn đột nhiên biến mất vô tung vô tích, ả ta tìm người như phát điên. Thế nhưng thư ký Trương lại nói với ả ta, ả ta không cần tìm nữa, với năng lực của ả vĩnh viễn sẽ không tìm được Ôn Đình Sơn.
Vào giây phút đó, Mễ Lạc cảm thấy thật tuyệt vọng vì thế ả ta đã sống sa đọa một khoảng thời gian.
Ả ta cũng đã từng nghĩ sẽ sống thật tốt nhưng ả ta lại không quên được Ôn Đình Sơn cho đến khi người kia xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Mễ Lạc bật cười, ả ta nhìn thẳng vào mắt Ôn Đình Sơn hỏi: “Mười năm qua, anh có từng yêu em dù chỉ là một giây không?”
Ôn Đình Sơn đưa tay lên sờ đầu ả ta. Mễ Lạc vui mừng, anh chưa bao giờ dịu dàng vuốt ve ả ta như thế.
Đang lúc ả ta cho rằng Ôn Đình Sơn sẽ nói có cảm tình với ả ta nhưng Ôn Đình Sơn lại bật cười: “Hóa ra là cô ta.”
Trong chớp mắt, Ôn Đình Sơn đã đọc hết ký ức trong đầu ả ta và đã biết ai là kẻ chuyển hóa ả.
Mễ Lạc hoảng sợ muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh bẻ gãy tay.
Ả ta quỳ thụp xuống đất, kêu lên một cách đau đớn. Đây là lần đầu tiên Ôn Đình Sơn đánh ả, ngày trước dù anh có ghét ả thế nào cũng chưa từng đánh ả.
Với phẩm chất quý ông, Ôn Đình Sơn tuyệt đối sẽ không ra tay đánh phụ nữ.
Ả ta đau khổ chất vấn Ôn Đình Sơn: “Vì sao, vì sao anh không thể yêu em? Em thua kém Tư Viện ở chỗ nào chứ?”
Ôn Đình Sơn đứng lên nói với ả ta: “Tôi thích cô ấy là vì cô ấy là người có giới hạn. Trên thế gian này chỉ cần là người thì đều sẽ có tư lợi, đều sẽ có lúc ác độc và ích kỷ. Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô ấy và cô không phải vì cô không đủ xinh đẹp cũng không phải vì dáng người cô không tốt mà là vì cô là người không có giới hạn. Vì ham muốn của bản thân, cô đã phản bội bạn bè và người thân không chút do dự. Cô luôn miệng nói yêu tôi nhưng tôi tin một khi sự tồn tại của tôi làm nguy hại đến lợi ích của bản thân cô thì chắc chắn cô cũng sẽ không hề do dự giết tôi. Tôi có thể coi cô như một con chó săn làm việc cho tôi chứ tôi vĩnh viễn sẽ không yêu một người không có giới hạn như cô.”
“Cô ta có giới hạn, có giới hạn mà lại cướp bạn trai của bạn mình sao? Anh quen biết em 10 năm còn cô ta anh mới quen được mấy tháng, anh có thể nhìn rõ bản chất của cô ta sao?” Mễ Lạc cười khổ, ả không tin vào cách nói đó. “Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, hôm nay cô ta có giới hạn, ai biết ngày mai cô ta có còn được như thế hay không?”
Ngày xưa ả ta cũng là người có giới hạn nhưng sau khi gặp phải nhiều chuyện, ả ta hiểu rằng làm người tốt nhất vẫn nên ích kỷ.
Trên đời này chỉ có người ích kỷ mới sống được tự do thoải mái.
Những người luôn giữ tấm lòng thiện lương sẽ luôn bị quan niệm đạo đức ràng buộc, người lo trước lo sau luôn sống một cuộc sống tầm thường vô vị, không có gì đặc sắc.
Mễ Lạc thà làm người độc ác để được sống trong đại phú đại quý còn hơn sống xoàng xĩnh xác xơ cả đời.
Ôn Đình Sơn im lặng, một kẻ đã rúc sâu vào sừng trâu thì dù có nói gì đi nữa họ cũng sẽ không tin.
Ả ta vĩnh viễn sẽ chỉ tin vào bản thân ả. Với người như vậy, thật sự không nên phí lời.
Mễ Lạc thấy anh quyết tâm muốn giết mình, ả ta không muốn cầu xin thêm nữa. Đột nhiên ả ta há to miệng phun ra cái lưỡi dài ngoằng sắc nhọn muốn liều chết với anh. Tuy nhiên toàn thân ả đã bị đóng băng không thể động đậy trước khi kịp chạm vào Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn đứng lên, lạnh lùng nói: “Xét thấy cô cũng đã phục vụ tôi một thời gian, tôi sẽ ban cho cô cái chết nhanh chóng.”
Nói xong câu đó, cổ Mễ Lạc liền bị cắt đứt. Ả ta chưa kịp cảm nhận được đau đớn đã hóa thành tro tàn trước mặt Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn liếc nhìn một cái rồi xoay người rời đi, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ quần áo của phụ nữ.
Lúc Ôn Đình Sơn ra xe thấy Tư Viện đã mệt mỏi ngủ gục trong xe, anh không nói gì chỉ dặn quản gia lặng lẽ lái xe rời khỏi kho hàng.
Chờ đến khi về đến nhà, anh bắt đầu cởi quần áo Tư Viện muốn tắm rửa cho cô.
Anh vừa chạm vào cô, Tư Viện liền tỉnh.
“Anh muốn làm gì?”
“Ngoan, tắm xong lại ngủ.”
Tư Viện không khỏe bằng anh nên đã bị anh cưỡng chế ôm vào phòng tắm.
Ôn Đình Sơn xắn tay áo lên múc nước nhẹ nhàng gội đầu cho cô.
Chiếc khăn lông mềm mại chậm rãi chà vào lưng Tư Viện, đây là lần đầu tiên cô khỏa thân trước mặt anh mà bọn họ không làm tình.
Tư Viện tò mò hỏi: “Anh đã làm gì Mễ Lạc thế?”
Ôn Đình Sơn vừa chà lưng cho cô vừa chậm rì rì nói: “Đưa cô ta đến nơi cô ta nên đến.”
“Nơi cô ấy nên đến?”
“Địa ngục.”
Anh bình tĩnh nói ra hai chữ, Tư Viện lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh bằng một ánh mắt thật phức tạp.
Ôn Đình Sơn thấy cô như thế thì nói: “Sao? Cảm thấy tôi độc ác.”
Tuy không muốn nhưng Ôn Đình Sơn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cô mắng chửi.
Tư Viện lại lắc đầu tự giễu: “Cũng phải trách em là em nhất quyết muốn tham gia tiệc đính hôn của cô ấy, thật ra em chỉ muốn nói chuyện rõ ràng và chấm dứt quan hệ với cô ấy mà thôi. Dù sao tụi em cũng là bạn của nhau rất nhiều năm, lúc em khó khăn nhất chính cô ấy đã đưa tay ra giúp đỡ em. Lúc ấy, em thật sự rất cảm kích cô ấy, em luôn áy náy với cô ấy vì chuyện của anh. Sau này biết được lòng dạ cô ấy không đơn thuần nhưng em vẫn cảm thấy mình mắc nợ cô ấy, em thật sự muốn xin lỗi cô ấy.”
Tất nhiên Tư Viện không nói tới chuyện cô còn muốn lợi dụng Mễ Lạc để liên hệ với giáo sư Hồ tìm cách trốn thoát khỏi Ôn Đình Sơn.
Nhưng ai ngờ, Mễ Lạc còn cố chấp và điên rồ hơn những gì cô tưởng tượng.
Cô tò mò nhìn Ôn Đình Sơn: “Trong suốt 10 năm, anh thật sự chưa từng yêu cô ấy dù chỉ một chút sao?”
Ôn Đình Sơn nhìn cô một cái thật sâu, “Trước khi gặp em tôi vốn không biết yêu là gì.”
Anh bất ngờ nói ra những lời đường mật, Tư Viện nghe xong tâm tình cô lại vô cùng phức tạp.
“Trong mắt anh, tình yêu là gì?”
Ôn Đình Sơn nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào anh, “Với tôi mà nói, em chính là tình yêu. Yêu là chiếm hữu, là cố chấp là lòng tham không thể kìm chế. Tôi chưa từng nảy sinh tình cảm như vậy với bất cứ một người phụ nữ nào. Quả thật trước đây tôi có rất nhiều phụ nữ nhưng từ trước đến nay đều là giao dịch sắc tiền theo như nhu cầu của hai bên. Chỉ tới khi tôi gặp em, tôi làm thế nào cũng không thấy thỏa mãn. Cho dù tôi đã chiếm hữu em vô số lần, giam giữ em ở bên cạnh tôi nhưng tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn, tôi vẫn luôn muốn nhiều hơn thế. Viện Viện, em yêu tôi có được không?”
Sự khát vọng tình yêu trong lời nói của anh đã khiến Tư Viện kinh ngạc vô cùng. Một Ôn Đình Sơn cao quý không ai bì nổi lại có thể nói ra những lời như thế với cô?
Ôn Đình Sơn cũng nhận ra sự bất thường của chính bản thân mình, anh lẳng lặng nhìn Tư Viện, thậm chí ngón tay anh cũng đang run lên.
Anh vội nắm tay lại và yên lặng đợi câu trả lời của Tư Viện, vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.
Tư Viện không đành lòng nhìn anh như thế, cô nói: “Nhưng với em, tình yêu là sự tôn trọng, là cho đi. Yêu một người chỉ muốn dành cho đối phương những điều tốt nhất, dù có thế nào chỉ cần đối phương vui vẻ em đều sẵn sàng cho đi.”
“Cho đi giống như em đã từng cho Hàn Túc sao?”
Lúc trước Tư Viện thật sự yêu Hàn Túc, dù hắn ta chẳng kiếm được tiền, dù miệng lưỡi hắn ta đầy dối trá.
Tư Viện đã từng quyến luyến hắn, đã từng yêu hắn hết mình. Thậm chí dù cô bị hắn ta lừa hết tiền nhưng cũng vì từng yêu nên không muốn đòi về.
Cô chính là như vậy, một khi yêu liền trở thành kẻ ngốc không có giới hạn.
Đây là sự khác nhau giữa người với người.
Ôn Đình Sơn cảm thấy ghen ghét, anh cũng muốn Tư Viện yêu anh không giới hạn như thế.
“Tôi phải làm thế nào em mới yêu tôi như thế?”