Simon tốn một số tiền lớn nhưng kết quả chỉ nhận lại được một câu hứa hẹn suông. Ngay cả như thế, anh ta cũng chỉ có thể nghiến răng gật đầu.
Vừa tiễn người đi, Tư Viện đã xoay người trả lại hàng, nhờ thế mà cô kiếm được một khoản.
Tất nhiên cô không trả lại toàn bộ mà chỉ trả lại có chọn lọc. Suy cho cùng có mấy thứ tuy chỉ hào nhoáng bên ngoài nhưng cô thật sự thích, ví dụ như chiếc vòng cổ trị giá 250 vạn tệ.
Tư Viện nhìn con số trong tài khoản lên tới 200 vạn tệ, đột nhiên cô có tự tin có thể nghỉ việc chạy trốn ngay lập tức.
Nhân lúc ngân hàng còn chưa đóng cửa, cô đến đó mở một két sắt cất chiếc vòng cổ quý giá vào trong. Xong việc cô mới xách theo đống đồ mua sắm quay lại công ty.
Trách không được người đời nói, phụ nữ hư nhưng có tiền, chỉ cần da mặt đủ dày, tim đủ đen. Ngày hôm nay cô lừa tới tay một khoản kếch xù dù cô có đi làm 10 năm cũng chưa chắc đã kiếm được.
Tư Viện trở lại công ty cũng đã sắp tan tầm. Ôn Đình Sơn không có ở văn phòng, trong lòng cô lại vui vẻ hơn chút.
Aria kiểm tra các thứ Tư Viện mua về rồi lại bảo cô mang đồ vào văn phòng Ôn Đình Sơn và thay hết những đồ đã dùng.
Phải nói là Ôn Đình Sơn thật sự là một ông chủ xa hoa phung phí, rõ ràng những đồ trong văn phòng vẫn còn mới đến 90% nhưng anh lại không muốn dùng nữa.
Nhìn từng đồ vật bị bỏ vào trong thùng rác, đột nhiên trong đầu cô chợt nảy lên một ý tưởng. Cô sẽ đăng đống đồ này lên những trang web second-hand và bán chúng với giá rẻ, như vậy cũng kiếm một khoản tiền không nhỏ.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị mở web second-hand lên để đăng bán mấy thứ này thì Aria dẫn theo hai người nữa bước vào bê thùng đồ ra ngoài. Tư Viện nhìn thấy tiền chuẩn bị bay đi thì vội hỏi cô ấy: “Mấy thứ đó xử lý thế nào?”
Aria nói: “Tiêu hủy, Ôn tiên sinh tuyệt đối không cho phép đồ của ngài ấy tuồn ra bên ngoài.”
Tư Viện cảm khái trong lòng, thật là phá gia chi tử.
Aria cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, cô ấy thấy đã xử lý gần xong thì xoay người rời đi, trước khi đi còn dặn dò cô khóa cửa văn phòng và tan ca đúng giờ.
Tư Viện gật đầu, bắt đầu dọn dẹp những thứ còn sót lại.
Lúc sắp xếp lại giá sách, cô đụng phải một quyển sách.
Quyển sách rơi xuống đất vaf rơi ra một tấm ảnh, nó là tấm ảnh chụp chung của Ôn Đình Sơn và Angus.
Tư Viện nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì sực nhớ ra cô đã bỏ qua một chuyện.
Ngày đó ở trong văn phòng, Ôn Đình Sơn đột nhiên cư xử thô bạo với cô, hỏi cô có quen biết Angus hay không? Có phát sinh quan hệ với anh ta hay không?
Nếu nói Ôn Đình Sơn là ma cà rồng vậy e rằng Angus cũng vậy.
Tư Viện hít sâu một hơi, nhét tấm ảnh vào lại trong quyển sách rồi vội vã thu dọn rời khỏi công ty.
Cô lên xe, khẩn cấp gọi điện cho giáo sư Hồ. Lúc cô tới hiệu sách, giáo sư Hồ vừa mới mở cửa và vừa pha trà xong, “Cô nói có chuyện gấp muốn gặp tôi, là chuyện gì thế?”
Tư Viện đi vào trong hiệu sách tìm kiếm một lúc, cô mang ra một quyển sách chính là quyển sách cô nhìn thấy gia huy của tộc ma cà rồng ngày đó.
Cô đặt quyển sách xuống trước mặt giáo sư Hồ, chỉ vào hình ảnh gia huy phía trên: “Giáo sư, ông có nghiên cứu về ma cà rồng không?”
“Cô gặp ma cà rồng rồi sao?” Giáo sư Hồ rất chắc chắn vì gương mặt cô đã nói lên tất cả.
Tư Viện gật đầu: “Giáo sư tôi cảm thấy có lẽ máu của tôi không có tác dụng với yêu thú nhưng lại hữu dụng với ma cà rồng.”
Tuy thụ yêu Mã Lục không đáng tin cậy nhưng kết quả thử nghiệm máu vẫn khiến cô vui mừng.
Từ khi tin về tác dụng phụ truyền ra, Tư Viện cảm thấy xung quanh cô an toàn hơn rất nhiều, không còn những yêu thú tham lam rình mò ăn thịt cô nữa.
Giáo sư Hồ trầm ngâm một lúc mới nói: “Từ những thông tin mà tôi biết được, có vẻ ma cà rồng không hoàn toàn giống với hình tượng chúng ta biết đến trên điện ảnh hay trong truyền thuyết.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Giáo sư Hồ mở quyển sách kia ra, chỉ vào một tờ trong đó nói: “Theo truyền thuyết phương tây, ma cà rồng có nguồn gốc từ một vị bá tước như cô biết đấy, là bá tước Dracula. Ban đầu mọi người cho rằng, ông ta mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, về sau lại có người cho rằng, ông ta đã giao dịch với ma quỷ để có được sự bất tử, vì vậy mà trở thành ma cà rồng. Dựa vào những gì tôi điều tra phát hiện được, trên trái đất vẫn còn tồn tại ma cà rồng và chúng là loài sinh vật không biết tên có nguồn gốc từ ngoài hành tinh tồn tại sớm nhất.”
“Sớm hơn cả yêu thú sao?” Tư Viện chần chờ nói.
“Chuyện này tôi không thể chắc chắn, dường như bọn họ đã ngủ đông rất lâu trên trái đất. Hơn nữa với tài liệu hiện có, số lượng ma cà rồng còn lại rất ít, bọn họ cũng không phải là không thể sinh sản. Trái lại với truyền thuyết phương tây, có vẻ ma cà rồng không sợ ánh nắng, cũng có thể ăn uống bình thường. Nếu không cố ý tiếp xúc, cô sẽ thấy bọn họ không khác gì loài người. Nhưng thực tế, bọn họ lại có siêu năng lực thần bí, như đọc suy nghĩ, dịch chuyển tức thời, thậm chí còn có một sức mạnh rất lớn. Quan trọng hơn nữa, bọn họ có khát vọng mãnh liệt với máu của con người nhưng cũng không phải là không khống chế được.”
Tư Viện nghĩ tới chuyện Ôn Đình Sơn có thể đọc được suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi: “Vậy có thứ gì có thể ngăn chặn đối phương đọc được điện não đồ hoặc là suy nghĩ của mình không?”
Nếu Ôn Đình Sơn có thể đọc được suy nghĩ của cô thì dù cô có lên kế hoạch gì cũng không thể giấu được anh.
Giáo sư Hồ im lặng rồi lắc đầu. “Tôi chưa từng gặp ma cà rồng cho nên cũng không biết đề phòng năng lực đó như thế nào.”
Tư Viện khá thất vọng, vậy cô phải làm thế nào mới thoát khỏi Ôn Đình Sơn?
“Hình như cô đang gặp phải rắc rối rất nghiêm trọng, không phải những yêu thú đó đã không còn làm phiền cô rồi sao?”
Tư Viện cười khổ, tên ma cà rồng này còn rắc rối hơn cả yêu thú.
“Giáo sơ, có biện pháp nào có thể uy hiếp hoặc làm ma cà rồng bị thương không? Ví dụ như những thứ pháp khí linh tinh như thánh giá, phù chú, hoặc những thứ tương tự như thế… để bọn họ tránh xa tôi ra.”
Cô nghĩ gì lại bổ sung một câu, “Hình như đồ bằng bạc cũng được.”
Giáo sư Hồ không giấu nổi sự tò mò hỏi cô, “Rốt cuộc ma cà rồng cô nhìn thấy là ai?”
“Là…”
Tư Viện định nói thì cảm thấy miệng cô không thể mở ra được, không phải cô muốn bao che cho Ôn Đình Sơn mà là cô không thể nào kiểm soát được cơ thể mình.
Cô không thể nói sự thật cho giáo sư Hồ.
Cô định viết tên anh ra nhưng tay cô cũng không chịu sự kiểm soát của cô, cô ngồi bất động tại chỗ giống như người mất hồn.
Giáo sư Hồ giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, Tư Viện hít sâu một hơi giống như vừa thoát khỏi trói buộc.
“Cô sao thế?” Giáo sư Hồ nghi ngờ.
Tư Viện cười khổ: “Không có gì, giáo sư, rốt cuộc ông có cách nào không?”
“Cô để tôi nghiên cứu thêm đã, tôi sẽ tìm thêm một số tài liệu khác.” Giáo sư Hồ cũng nhận ra sự hỗn loạn của cô. Ông cũng không từ chối ngay mà chỉ nhận lời nghiên cứu kỹ thêm tài liệu, nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô.
Tư Viện chỉ có thể mang theo một chút hy vọng rời đi.
Cô vừa đi, Triệu Khuyết đã tới.
“Đã điều tra xong, chủ nhân của trang viên hoa hồng trắng, 80% không phải là người.” Triệu Khuyết ném xuống một chồng tài liệu. Giáo sư Hồ cầm lên xem thì phát hiện một tấm ảnh cũ.
Tấm ảnh đã ố vàng, có lẽ là được chụp từ thời dân quốc, gương mặt người đàn ông trong tấm ảnh có nhiều nét của con lai, rõ ràng là Ôn Đình Sơn.