Tư Viện gọi một chiếc taxi quay lại căn chung cư cô thuê, từ xa cô đã thấy người bảo vệ là thụ yêu. Cô cười vẫy tay chào hỏi với anh ta. Thụ yêu Mã Lục thấy cô thì nở nụ cười rồi hoảng sợ lùi ra sau liên tục, anh ta bịt mũi lại không cho cô lại gần.
“Cô cút xa tôi ra một chút, đừng có tới đây.”
Bộ dạng hoảng sợ ghét bỏ của anh ta khiến Tư Viện cảm thấy hoang mang, cô xấu hổ đứng tại chỗ, “Không đến mức đó chứ?”
“Cô hiểu thế quái nào được, từ lúc uống máu cô xong bây giờ tôi không ngửi nổi mùi máu của cô nữa. Giờ tôi ngửi mùi máu cô chỉ muốn nôn ra thôi. Hôm nay cô làm sao thế? Sao mùi của cô lại nồng thế? Giống như… giống như cô vừa chui ra từ hố phân vậy.”
Tư Viện cảm thấy bực bội với cách so sánh của anh ta, cô nâng cánh tay lên ngửi thử, rõ ràng là mùi bột giặt khá thơm, không hề có mùi gì khó ngửi.
Thụ yêu quả nhiên là thụ yêu, thật quái dị.
“Rõ ràng tôi không có mùi hôi.” Tư Viện lườm anh ta một cái, trong lòng cảm thấy phẫn nộ.
Mã Lục nghi hoặc hỏi: “Có phải cô bị ai đánh không? Hay là cô đang bị thương? Sao cả người cô toàn là mùi máu vậy?” Anh ta móc khăn giấy từ trong túi ra nhét vào mũi, dù như vậy anh ta vẫn cảm thấy cái mùi hôi thối đó chui vào lỗ mũi của anh ta.
Kinh tởm, thật sự quá kinh tởm.
Tư Viện bị anh nói như vậy, đột nhiên cô cảm thấy bên dưới trào ra dòng máu nóng. Cô vội kẹp chặt chân quay người lên lầu về nhà, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Về đến nhà Tư Viện tắm rửa một chút rồi nằm xụi lơ trên sô pha. Lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, là một dãy số lạ.
“Alo, ai đó?”
Đầu bên kia ngập ngừng một lúc mới nói: “Tư tiểu thư, tôi là Triệu Khuyết.”
“Có kết quả xét nghiệm rồi sao?” Cô căng thẳng hỏi.
Triệu Khuyết vội đáp lời: “Không phải, phòng thí nghiệm xảy ra hỏa hoạn nên máu của cô cũng đã bị thiêu rụi rồi. Chúng tôi sẽ phải làm phiền cô tới chỗ chúng tôi để lấy máu thêm lần nữa.”
Tư Viện không nói nên lời, lúc cô đang bị mất máu thì lại muốn rút máu của cô, không biết số cô là số gì nữa!
Tư Viện rất muốn hỏi anh ta, máu dì cả có được không!
“Dì cô cũng là dược tang sao?” Triệu Khuyết ngạc nhiên, hóa ra dược tang là di truyền.
Tư Viện ngẩn ra, vừa rồi cô không cẩn thận đã nói ra suy nghĩ trong lòng.
Triệu Khuyết hoàn toàn không biết gì, còn nghiêm túc nói: “Nếu dì cô cũng là dược tang, tôi nghĩ cô nên đưa cả bà ấy tới đây để lấy máu xét nghiệm một chút, có lẽ sẽ có thể kiểm tra được thành phần khác trong máu cô.”
Tư Viện nghe anh ta nghiêm túc phổ cập khoa học, cuối cùng cô không nhịn được cắt ngang lời anh ta: “Máu dì cả của phụ nữ chính là kinh nguyệt mỗi tháng tới một lần đấy.”
Triệu Khuyết kinh ngạc nhanh chóng cúp máy.
Giáo sư Hồ ôm một chồng tài liệu bước vào, thấy mặt Triệu Khuyết đỏ rực, nét mặt hết sức kỳ quặc “Cậu sao thế? Sao mặt đỏ vậy?”
Triệu Khuyết xấu hổ ừ một tiếng, ngay sau đó liền nói: “Tư Viện hỏi, có thể dùng kinh nguyệt của cô ấy làm xét nghiệm không?”
Giáo sư Hồ khựng lại nhìn Triệu Khuyết, Triệu Khuyết xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như đang ngắm phong cảnh. Giáo sư Hồ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng bên ngoài chỉ là bức tường trơ trụi chứ chẳng có gì. Ông nở nụ cười bất đắc dĩ, quả nhiên người trẻ tuổi vẫn chỉ là những tên nhóc ngốc nghếch.
“Cậu tự mình đến đó thu thập một chút đi.”
Triệu Khuyết từ chối ngay lập tức: “Tôi còn có việc, quay lại sẽ hẹn cô ấy đến đây.”
Nói xong anh ta đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại, giáo sư Hồ bật cười haha.
Tư Viện đang nằm uể oải trên sô pha suy nghĩ xem trưa nay nên gọi gà rán hay là lẩu, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Cô nhìn lại là một dãy số lạ.
Cô do dự một lúc rồi cũng bắt máy.
“Xin hỏi có phải cô Tư Viện đó không?”
“Tôi đây, ai đó?”
“Cô có một kiện chuyển phát nhanh, mời cô xuống dưới lấy.”
Lúc này Tư Viện mới nhớ ra, địa chỉ nhận hàng của cô vẫn là địa chỉ công ty, cô còn chưa đổi thành địa chỉ ở đây. Cô lại không muốn đến công ty vào lúc này, hơn nữa, cô nhớ gần đây cô không mua gì cả.
“Có phải gửi nhầm rồi không?”
“Số điện thoại của cô có phải là 1893728XXXX không?”
Tư Viện nói phải, nhân viên chuyển phát nhanh nói không thể nhầm được còn thúc giục Tư Viện nhanh chóng xuống nhận hàng.
Tư Viện nói: “Giờ tôi không có ở công ty, nếu không anh cứ gửi nó lại quầy lễ tân, khi nào tôi tới công ty tôi sẽ tự lấy.”
Ai ngờ nhân viên chuyển phát nhanh lại không đồng ý: “Thưa cô, đây là chuyển phát hỏa tốc, bắt buộc phải có người ký nhận. Nếu không bây giờ cô đang ở đâu, tôi sẽ mang tới cho cô.”
Tư Viện cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đọc địa chỉ cho người chuyển phát nhanh.
Nửa tiếng sau, điện thoại của người chuyển phát nhanh lại gọi tới bảo cô xuống lầu nhận hàng.
Tư Viện chịu đựng sự mệt mỏi đứng dậy xoa eo đi ra ngoài. Cô xuống dưới chỉ để lấy hàng chuyển phát nên cô chỉ mặc quần áo ở nhà và cầm theo di động.
Thang máy hôm nay có vẻ lạ cứ dừng mãi ở tầng bảy không chịu đi lên, Tư Viện nhìn chằm chằm con số nửa ngày mới quyết định đi xuống bằng thang bộ. Xuống cầu thang dễ dàng hơn leo lên nhiều.
Cô xoay người đi vào khu vực cầu thang, cô đi xuống được mấy tầng thì ngửi thấy một mùi rất khó chịu. Cái mùi không giống như mùi hóa chất thông thường, cũng không phải mùi rác sinh hoạt, càng không phải mùi đồ ăn mà là một cái mùi cô chưa từng ngửi qua.
Cô cảm thấy khó chịu liền bịt mũi lại tiếp tục đi xuống, đi đến tầng ba cô mới phát hiện ra có chất lỏng màu đen chảy ra từ cửa cầu thang chảy thẳng xuống tận tầng một.
Cái mùi cô ngửi được chắc phát ra từ đây, bỗng nhiên cô hiểu được cảm giác của Mã Lục, có lẽ mùi máu của cô trong mũi anh ta cũng kinh khủng như thế này.
Khó ngử, gay mũi, lại còn có độc.
Tư Viện chịu đựng cơn buồn nôn, nhón chân bước qua chất lỏng màu đen, cô định xuống dưới thuận tiện gọi cho quản lý khu nhà tới xem xét nguyên nhân cụ thể.
Ai ngờ cô lại không cẩn thận để chất lỏng màu đen đó dính vào chân.
Trong nháy mắt, đống nhầy nhụa đó giống như sống dậy. Trước khi Tư Viện kịp phản ứng lại, có một lực quỷ dị kéo đống chất lỏng đó về phía tầng ba giống như kéo xúc tua vậy.
Tư Viện hoảng sợ nhảy ra xa muốn tránh tiếp xúc với thứ đó, ai ngờ chất lỏng lại cuốn chặt lấy chân cô, kéo cả người cô lên tầng ba.
“Cứu tôi với!!!” Tư Viện hoảng hốt hô cứu mạng nhưng nơi này lại không có bóng người.
Cô chỉ hận bản thân sơ ý, không đề phòng chút nào.
Cô đã gặp nguy hiểm bao nhiêu lần rồi tại sao vẫn còn sơ sót như thế?
Chất lỏng màu đen kéo Tư Viện vào tầng ba, Tư Viện cảm thấy sắp chết ngạt vì mùi hôi thối này. Cô nghĩ đến thụ yêu có thể bị cô thuyết phục lần trước, vì thế liền hét lên: “Soái ca mỹ nữ à, chúng ta từ từ rồi nói chuyện được không? Tôi chưa chắc đã là dược tang thật đâu, nếu không tin bạn có thể hỏi tên thụ yêu đang làm bảo vệ dưới kia. Anh ta đã từng ăn thử rồi thiếu chút nữa đã bị máu của tôi hại chết đấy.”
Xung quanh tối om, Tư Viện không nhìn thấy gì cả chỉ nghe thấy tiếng tim đập bình bịch. Cô cũng không biết đó là của cô hay là của yêu thú nữa.
Yêu thú làm như không nghe thấy lời cô, thứ chất lỏng đó trườn theo hai chân cô lên trên, tới giữa hai chân, thứ đó không ngừng thử chui qua quần lót cô.
Tư Viện sợ đến bật khóc, chửi ầm lên: “Có phải đám các người có bị ngốc không hả? Nếu tôi thật sự là dược tang, tên thụ yêu kia đã sớm ăn sống tôi rồi, anh ta còn có thể tha cho tôi sao?”
Lời nói này của cô đã thành công làm chất lỏng đó ngẫm nghĩ, đột nhiên, trong bóng tối sáng lên một ngọn đèn nhỏ.
Lúc này Tư Viện mới nhìn rõ trước mặt cô có cái đầu đen như mực nhưng cô không thấy rõ đường nét của gương mặt người đó.
Tư Viện bị dọa sợ, hoàn toàn quên đi cái mùi hôi thối quanh mình.
“Nhưng máu của cô rất thơm.” Là giọng của một cậu thiếu niên mới lớn, khàn khàn giống như mới vỡ giọng, Tư Viện lại cảm thấy khá quen tai.