Quản gia đang chỉ huy người giúp việc dọn dẹp hoa viên, nhìn thấy hai người bảo vệ đang ngóng trông nhìn chằm chằm cổng lớn, ông hỏi: “Hai người đang nhìn gì thế?”
“Nhìn xem sao Tư tiểu thư còn chưa quay về.” Một người buột miệng thốt ra, quay đầu lại nhìn mới nhận ra là quản gia, anh ta lập tức cười ha ha một tiếng muốn chống chế cho qua.
Quản gia mỉm cười ép hỏi hai người về vụ cá cược kia.
“Nếu như hai người nhàn quá không có việc gì làm thì có thể đến khu rừng bên kia bắt chuột, gần đây xuất hiện khá nhiều chuột.” Quản gia vẫn mỉm cười nhưng ý cười còn không đạt tới ánh mắt, nói xong ông liền quay người rời đi để lại hai người bảo vệ khóc không ra nước mắt.
“Quản gia làm sao thế? Chúng ta chỉ cá cược thôi mà.”
Một người khác nhếch miệng cười: “Ông ta đang ám chỉ chúng ta chó lại bắt chuột1 đấy.”
Hai người liếc nhau, cũng không phải là không đúng, hai người họ chính là chó săn mà.
Quản gia đi vào sân golf, Ôn Đình Sơn đang đánh golf. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng khá thoải mái, tư thế vung gậy rất tiêu chuẩn rất đẹp trai, chỉ là kỹ thuật bóng có hơi…
“Thật là lạ, một người thông minh như tôi tại sao lại không thể thành thạo được trò chơi cỏn con này?”
Quản gia nhìn quả bóng còn cách lỗ golf một đoạn ngắn thì dừng lại không chịu chui vào, ông ho khan một tiếng đưa khăn lông cho Ôn Đình Sơn.
“Có lẽ là vì, con người không có ai là hoàn hảo cả. Tiên sinh cũng không thể cái gì cũng giỏi được, không phải sao?”
Ôn Đình Sơn không cam lòng lại bảo người giúp việc đặt thêm một quả bóng khác, anh vung gậy thêm một lần nữa. Kết quả trái bóng rơi vào trong hồ làm nước bắn tung tóe, dạo sợ một chú ếch xanh.
“Nhưng tôi không phải người, tôi phải hoàn hảo mới đúng. Một món đồ chơi của con người lại khiến tôi phải đắn đo suy nghĩ.”
Câu này không biết là đang nói đến bóng hay là người.
Quản gia im lặng suy ngẫm cảm thấy anh nói tới chính là người.
Cũng đúng, ông đã đi theo tiên sinh đã vài trăm năm chưa bao giờ ông bắt gặp chủ nhân thất bại trước một người phụ nữ.
Con người chỉ cần có dục vọng thì rất dễ kiểm soát. Quyền lực, tiền tài, danh vọng, nhan sắc, sức khỏe,… tiên sinh đều có thể thỏa mãn miễn là bọn họ có thứ tiên sinh cần thì bọn họ có thể dùng nó để trao đổi.
“Hình như tiểu thư Tư Viện đã tìm được cách phá tan tin đồn.”
Ôn Đình Sơn thu gậy, quay đầu nhìn quản gia: “Cô ấy đã làm gì?”
“Bên dưới đưa tới tin tức nói, tiểu thư Tư Viện giao máu của mình cho thụ yêu Mã Lục. Cô ấy nhờ cậu ta giúp đỡ tìm thêm một số yêu thú khác tới thí nghiệm. Cô ấy muốn biết rốt cuộc máu của cô ấy có tác dụng gì với yêu thú.”
Ánh mắt Ôn Đình Sơn trở nên lạnh lẽo: “Cô ấy dám đụng đến máu của tôi?”
Đối với Ôn Đình Sơn, Tư Viện chẳng khác nào vật trong túi anh, đừng nói là máu ngay cả một sợi tóc của cô cũng thuộc về anh. Cô lại dám lấy máu cho yêu thú khác sau lưng anh.
Tốt, thật sự rất tốt.
Quản gia rùng mình: “Tiên sinh bớt giận, tôi cảm thấy đây cũng là một cách hay, ít nhất hiện tại đã không còn quá nhiều yêu thú muốn ăn thịt cô ấy nữa.”
“Là sao?”
“Từ kết quả của cuộc thí nghiệm cho thấy, những yêu thú đã nếm thử máu cô ấy đều xuất hiện phản ứng xấu.”
Điều này khiến Ôn Đình Sơn cảm thấy khá bất ngờ, máu của Tư Viện tươi ngon thế nào bản thân anh là người rõ ràng nhất. Lúc nào anh cũng muốn ăn tươi nuốt sống Tư Viện, phải mất rất nhiều sức lực anh mới có thể dằn xuống ham muốn này, những yêu thú kia hẳn là phải khó kìm chế hơn anh mới đúng.
“Bọn chúng có phản ứng gì?”
“Có người xuất hiện hiện tượng lại giống2, có người nôn ra máu phải nhập viện, còn có người chỉ cần ngửi thấy mùi máu là nôn mửa không ngừng.”
“Lại giống?”
Quản gia gật đầu: “Có một con chó vừa mới thành niên uống máu của cô ấy lại biến lại thành chó, có vẻ như phải tu luyện thêm một lần nữa mới có thể hóa thành người.”
Ôn Đình Sơn không hề thấy buồn cười, anh cảm thấy chỉ thấy chuyện này có hơi không ổn. Dược tang tuyệt đối không có tác dụng như thế, có lẽ người khác không biết nhưng anh lại rất chắc chắn. Năm đó lần đầu tiên anh tìm được dược tang, anh đã tiến hóa rất nhanh và có được sức mạnh vô song.
Cho nên anh biết rõ ý nghĩa của dược tang hơn bất luận kẻ nào.
“Cô ấy đi được mấy ngày rồi?”
Quản gia nhẩm tính rồi trả lời: “Đã được năm ngày.”
Ôn Đình Sơn cười cười: “Cũng tạm được rồi, ông báo thư ký Trương ra mặt gọi cô ấy quay lại làm việc đi.”
Quản gia gật đầu chuẩn bị đi truyền lời cho thư ký Trương thì bỗng ông ấy dừng lại, quay đầu hỏi Ôn Đình Sơn một câu: “Mễ Lạc có gọi điện thoại tới hỏi, khi nào cô ta mới được quay về.”
Ôn Đình Sơn gần như quên mất Mễ Lạc.
Anh nghĩ rồi nói: “Bảo cô ta ngày mai trở về đi, cũng đến lúc cô ấy nên gặp người chị em của mình rồi.”
Ôn Đình Sơn lại vung thêm một gậy, cuối cùng quả bóng cũng lọt vào lỗ, anh hài lòng mỉm cười.
Tư Viện rất tức giận khi nhận được điện thoại của thư ký Trương: “Thư ký Trương, anh nói thế là có ý gì?”
“Ý như mặt chữ, mấy ngày nay cô không đi làm, cũng không xin nghỉ, dựa theo quy định sẽ phải trừ lương.” Thư ký Trương liếc nhìn vào văn phòng có chút đồng tình với Tư Viện. Cô đâu biết rằng, chưa có ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Ôn tiên sinh.
Tư Viện bực bội gắt lên: “Tôi nói rồi tôi muốn nghỉ việc, tôi cũng đã gửi đơn xin nghỉ sang bên nhân sự rồi.”
Làm sao thư ký Trương lại không nhận ra cô đang tức giận nhưng anh ấy vẫn ôn hòa khuyên nhủ cô: “Không nói đến chuyện đơn xin nghỉ của cô vẫn chưa được phê duyệt, coi như cô nghỉ việc thì cô đi đâu tìm được công việc lương cao hơn công việc này chứ? Huống hồ, dựa vào khả năng của Ôn tiên sinh chỉ cần ngài ấy không cho phép, cô sẽ không thể tìm được một công việc nào khác đâu.”
“Ôn Đình Sơn có bệnh phải không? Sao anh ta có thể ức hiếp người khác như thế!” Tư Viện giận đến đau hết cả ruột gan. Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà lại bị anh ta quấn lấy như thế?
Anh ta cũng không thiếu phụ nữ, sao cứ nhất định phải là cô.
Thư ký Trương đưa điện thoại ra xa tai một chút tránh cho lỗ tai mình gặp họa, chờ cô mắng xong anh mới tiếp tục nhẫn nại khuyên cô: “Tư Viện, tôi coi cô như bạn bè tôi mới khuyên cô một câu, đừng chọc giận Ôn tiên sinh, ngài ấy mà tức giận thì hậu quả sẽ rất khinh khủng.”
“Khinh khủng? Sao? Chẳng lẽ anh ta còn có thể giết tôi sao?”
Thật là đạo lý của kẻ cướp, sao tính tình của cô ấy lại thành ra thế này.
Thư ký Trương im lặng một lát mới nói: “Cô có biết vì sao Lisa bị điều đến chi nhánh Tây Bắc không?”
“Vì sao?” Tư Viện ngẫm nghĩ, sẽ không phải là có liên quan tới cô đấy chứ?
“Bởi vì cô ấy giúp cô thuê nhà.”
Tư Viện giật mình hoảng sợ: “Chỉ vì thế thôi?”
Cô không tin, Ôn Đình Sơn không phải là người tùy hứng nhưng nhìn vào những gì cô đã trải qua, cô thấy anh đâu chỉ là tùy hứng quả thật chính là muốn làm gì thì làm.
“Rốt cuộc anh ta là ai chứ? Vì sao lại ích kỷ ngang ngược như thế? Nhất quyết bắt tất cả mọi người phải làm việc và sống theo ý của anh ta?”
Thư ký Trương thở dài trong lòng, ngài ấy đâu phải là người. Toàn bộ ban thư ký chỉ có mình cô là người thôi. Aria ngẩng đầu nhìn anh ấy chỉ chỉ vào văn phòng của Ôn Đình Sơn và làm một động tác cắt cổ, thúc giục anh ấy nhanh chóng xử lý, quả nhiên ông chủ đang không vui.
“Coi như ngài ấy có tiền tùy hứng đi, Lisa không cẩn thận dẫm phải địa lôi của ngài ấy. Cô ấy không bị trừng phạt đã là rất rộng lượng rồi. Tư Viện, tôi khuyên cô mau trở lại đi làm đi, nếu không…”
“Nếu không thì thế nào?”
“Nếu không Ôn tiên sinh sẽ tự mình tới tìm cô, hậu quả sẽ càng khinh khủng.”
Tư Viện cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện được với những người này, cô liền ngắt điện thoại.
Càng nghĩ càng tức, dựa vào cái gì mà cô lại bị người khác thao túng.
Cô cầm điện thoại xuống lầu đi mua thức ăn làm cơm chiều, đi được nửa đường cô nhìn thấy thụ yêu ở cách đó không xa.
Đột nhiên trong đầu cô vụt lên một ý tưởng, nếu con người không thể đối phó được với anh ta, vậy yêu thú thì sao? Cô sẽ nhờ Mã Lục đi hù dọa Ôn Đình Sơn, tốt nhất là có thể ghi lại cảnh anh ta bị dọa sợ tè ra quần, như vậy nhất định cô có thể thuận lợi thoát khỏi anh ta.
1: Chó lại bắt chuột /狗拿耗子/ [gǒu ná hào·zi]: Nhiệm vụ của chó là canh cửa, còn mèo thì bắt chuột, nên chó bắt chuột cho mèo chính thật là tọc mạch, xen vào việc của người khác.
2: Sự lại giống là hiện tượng xuất hiện những đặc điểm xa xưa của tổ tiên trên người của thế hệ hiện tại như người mọc đuôi, nhiều lông tóc,… đã từng xuất hiện ở con người ngoài ra còn một số loại khác cũng từng đc con người phát hiện như cá heo,..