Tư Viện đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trúng đạn nhưng cơn đau lại không ập đến như cô dự liệu.
Ôn Đình Sơn dễ dàng kiểm soát được viên đạn, tay súng bắn tỉa đang trốn trong bóng tối đã bị nổ tung trước khi kịp phát ra âm thanh.
Máu thịt của hắn ta bắn tung tóe lên thật cao rồi biến mất trong không khí. Ôn Đình Sơn ôm chầm lấy Tư Viện, trong lòng ngập tràn cảm giác vui sướng khi mất rồi tìm lại được.
Ở thời khắc sinh tử, người phụ nữ ngốc nghếch này đã dùng tính mạng mình để bảo vệ anh nhưng anh lại tức giận.
“Em bị điên à? Phát súng đó có thể lấy mạng em đấy, biết không hả?”
Tư Viện bị dáng vẻ tức giận của anh dọa sợ: “Anh… Anh….Em..em chỉ không muốn anh bị thương.”
“Tôi không cần em tới cứu!” Ôn Đình Sơn thét lên giận dữ xong liền hối hận.
Tư Viện cảm thấy thật tủi thân giống như cô tự mình đa tình vậy.
“Anh nói đúng là em không biết tự lượng sức mình.”
Lại thêm một loạt đạn nữa bắn về phía bọn họ, Ôn Đình Sơn lập tức ôm Tư Viện lăn một vòng trên cỏ trốn ra phía sau bồn hoa.
Angus cũng giải quyết mấy tên lính gác và trốn ra phía sau một bồn hoa khác.
Giữa hai bồn hoa có một khoảng cách, Angus cười trêu ghẹo Ôn Đình Sơn: “Không nhận ra, anh là bảo đao chưa cùn.”
Ôn Đình Sơn ôm Tư Viện chế nhạo ngược lại anh ta: “Tất nhiên là tôi lợi hại hơn anh rồi. Ai giống anh, cả hai lần đều thua trên tay một người phụ nữ! Ngu hết thuốc chữa.”
Angus lắc lắc đầu hừ nhẹ một tiếng, “Anh thì không thua trong tay một người phụ nữ.”
Ôn Đình Sơn cúi đầu nhìn Tư Viện thấy cô im lặng thì nâng cằm cô lên hôn cô một cái rồi cười nói: “Tôi vui, vợ tôi còn bảo vệ tôi, vị kia nhà anh đâu? Có khi cô ta còn muốn bắn anh thành tổ ong cũng nên!”
Angus bị ép ăn cẩu lương còn bị đâm thêm một đao, anh ta cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.
“Hai anh đừng ba hoa nữa, chúng ta phải tìm cách chạy khỏi đây trước đã.” Tư Viện nôn nóng cắt ngang câu chuyện của hai anh chàng. Hỏa lực của đối phương mạnh hơn những gì bọn họ dự đoán rất nhiều.
Thấy tình hình như vậy, cô ngay lập tức kể chuyện Nikolai cho Ôn Đình Sơn nghe, “Anh ta nói cách duy nhất có thể giết chết Isabella là bôi máu của hai chúng ta lên viên đạn.”
Tư Viện vừa nói vừa vươn cổ tay ra, muốn để Ôn Đình Sơn hút máu.
Ôn Đình Sơn lại nhìn về phía Angus, “Anh tin hắn ta?”
Angus nhún vai, “Nhỡ đâu hắn ta nói thật!”
Ôn Đình Sơn bật cười: “Đừng có ngu! Anh thức tỉnh muộn hơn cho nên không biết. Tôi đã đánh nhau với con cáo già Nikolai đó rồi. Trò hắn ta am hiểu nhất chính là tỏ ra yếu thế trước người khác, dựa vào năng lực của hắn ta dù hai chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đã có cơ hội chiến thắng. Cứ coi như Isabella có hai phần bản lĩnh đi chăng nữa cô ta cũng không thể bắt được Nikolai?”
Angus nghe ra điểm không thích hợp, “Cho nên ý của anh là, Nikolai mới chính là chim sẻ ở phía sau bọ ngựa sao?”
Ôn Đình Sơn gật đầu.
Isabella và người của cô ta đứng cách đó không xa, cô ta giơ tay ra hiệu cho người của cô ta ngừng tấn công và nói to: “Ôn Đình Sơn, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng tự mình bước ra. Nếu không tôi không đảm bảo cô vợ bảo bối của anh còn sống hay không đâu?”
Ôn Đình Sơn cúi đầu nhìn Tư Viện đang nằm trong ngực anh rồi lại nhìn Angus.
Angus hiểu ra, quả thật Isabella có bản lĩnh có mưu mô, lại còn là người thông minh.
Nhưng một người thông minh như cô ta tại sao đến bây giờ lại chưa phát hiện ra anh ta và Tư Viện đã chạy trốn?
Nếu không phải Isabella giả vờ thì đó chính là Nikolai đã khống chế phòng thí nghiệm. Isabella vẫn chưa tự biết mình chỉ là một tấm bia đỡ đạn.
Hai người thả lỏng cảnh giác nhìn nhau, tuy không phát ra âm thanh nhưng dường như bọn họ đang giao lưu với nhau bằng tinh thần.
Tư Viện mơ mơ hồ hồ đánh giá hai người bọn họ, cô không có thuật đọc tâm nên chẳng biết bọn họ đang nói gì.
Lúc cả hai giao lưu ổn thỏa xong, Ôn Đình Sơn mới nhìn Tư Viện nói: “Em phải nghe lời, quản gia đã chờ sẵn ở ngoài cửa, tôi sẽ yểm hộ em chạy ra ngoài. Sau khi ra ngoài rồi, quản gia sẽ đưa em rời khỏi đây, ngoan ngoãn chờ tôi trở về.”
Tư Viện rất muốn đồng ý nhưng cô lại chần chờ.
Ôn Đình Sơn thấy vẻ do dự chần chờ của cô, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Em yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì. Em quên à, tôi có thể sống sót ngay cả ở dưới đáy biển sâu. Vậy thì trên đời này làm gì có thứ gì có thể lấy được mạng tôi?”
Tư Viện thấp thỏm gật đầu, Ôn Đình Sơn liếc nhìn Angus.
Ôn Đình Sơn móc ra một thứ từ trong túi ném vào giữa không trung.
Người của Isabella lập tức nổ súng bắn trúng, ngay sau đó khói mù bắt đầu lan ra bao trùm cả không gian.
Ôn Đình Sơn kéo Tư Viện chạy ra bên ngoài, khi đến khu vực an toàn anh đẩy Tư Viện ra ngoài: “Chạy nhanh lên, không được quay đầu lại.”
Tư Viện nghe theo lời anh, cô liều mạng chạy ra bên ngoài. Trên đường cô gặp phải một tên lính gác lao tới, cô cũng rất tàn nhẫn ra tay đánh gãy xương đối phương.
Không dễ dàng gì cô mới chạy được ra ngoài, quả nhiên quản gia đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
“Phu nhân, mau lên xe.”
Quản gia vừa nhìn thấy Tư Viện xuất hiện thì vui mừng khôn xiết. Tư Viện nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe, quản gia không nói hai lời lập tức khởi động xe.
Xe chạy một mạch được khoảng 100m, Tư Viện mới giật mình nhớ ra: “Còn Ôn Đình Sơn thì sao? Chúng ta không thể bỏ mặc anh ấy thế được?”
“Phu nhân đừng lo lắng, tiên sinh đã sắp xếp hết rồi. Người của chúng ta đều đang chờ lệnh ở bên ngoài.”
Tư Viện vẫn cảm thấy bất an, xe càng chạy càng xa.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên làm rung lắc cả chiếc xe, Tư Viện cảm thấy lồng ngực nhói đau.
Cảm giác bất an khiến cô bảo quản gia dừng xe, quản gia quay đầu lại thấy sắc mặt cô trắng bệch, chỉ đành phải dừng xe lại. “Có chuyện gì vậy, phu nhân?”
Tư Viện nhìn ánh lửa bốc cháy đằng sau, lo lắng nói: “Chúng ta phải quay lại, anh ấy đang gặp nguy hiểm.”
“Nhưng tiên sinh đã dặn, nhất định phải đưa phu nhân trở về an toàn.”
Tư Viện ép bản thân phải bình tĩnh, cô không thể đưa ra phán đoán ngu ngốc trong lúc bốc đồng được. Sau khi nghĩ xong, cô hỏi mượn điện thoại của quản gia.
—–
Mật Điềm khá là ngạc nhiên khi nhận được điện thoại vào lúc này, cô nhìn màn hình thì thấy một dãy số xa lạ gọi đến nhưng cô vẫn nghe máy.
Tư Viện nôn nóng hỏi cô: “Mật Điềm, chị biết đêm nay Isabella làm tiệc sinh nhật chứ?”
Mật Điềm quay đầu nhìn Lão Mã, Lão Mã gật đầu, lúc này cô mới nói: “Chị biết, làm sao thế?”
“Vừa rồi đã xảy ra một vụ nổ, Isabella muốn giết tất cả yêu thú còn muốn giết cả đám Ôn Đình Sơn nữa.”
Mật Điềm khiếp sợ nhìn Lão Mã, cô vội vàng mở loa ngoài. Lão Mã bảo Mật Điềm tiếp tục nói, lúc này Mật Điềm mới nói: “Em chạy thoát rồi?”
Tư Viện cắn môi kể cho Mật Điềm chuyện của Nikolai.
Nói xong cô căng thẳng nói: “Sau vụ nổ vừa rồi, ngực em nhói đau liên tục. Em nghĩ bọn họ đã gặp chuyện không hay rồi.”
Mật Điềm cũng biết đã xảy ra chuyện nhưng theo kế hoạch của bọn họ và Ôn Đình Sơn thì nhất định phải chờ đến lúc Ôn Đình Sơn phát tín hiệu bọn họ mới có thể xông vào.
Bây giờ đột nhiên xảy ra vụ nổ mà bọn họ vẫn chưa nhận được tín hiệu của Ôn Đình Sơn, bọn họ cũng đang do dự chưa biết nên làm sao?
Lúc này nhận được tin của Tư Viện, bọn họ mới biết có khả năng tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Ôn Đình Sơn rồi.
Mật Điềm hỏi Lão Mã: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Lão Mã đấu tranh tư tưởng một lúc, ông nhìn ánh lửa sáng rực một góc nói: “Xông vào thôi.”