Anh ta ném Tư Viện lên giường, cô hoảng sợ khi thấy đôi mắt tràn ngập thú tính của anh ta.
“Anh đừng làm bậy.”
Tiếng hét của cô chẳng có tác dụng với David, anh ta nhào lên như bị ma nhập cưỡng hôn Tư Viện.
Tư Viện giận dữ đánh đấm anh ta nhưng tên này còn thô bạo hơn cả Ôn Đình Sơn. Anh ta dễ dàng giữ được tay cô, anh ta dùng tay còn lại xé áo cô lộ ra bộ ngực đầy đặn.
Bầu ngực tuyết trắng của cô nảy ra ngoài, David nhìn thấy hai mắt đỏ rực. Anh ta nhếch miệng cười: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ lợi hại hơn Ôn Đình Sơn.”
Tư Viện đá anh ta một cước lại bị anh ta tóm được chân và tách ra hai bên. Anh ta chen vào giữa hai chân cô, cách một lớp quần lót cô vẫn cảm nhận được nơi đó của anh ta đã thẳng đứng và đang ngo ngoe rục rịch muốn tiến vào.
Tư Viện giận dữ hét lên: “Thả tôi ra, nếu không Ôn Đình Sơn sẽ không tha cho anh đâu.”
Cô nói xong, hai người ngây người nhìn nhau.
Tư Viện cũng không nghĩ tới vào lúc này cô lại nhớ tới Ôn Đình Sơn!
Ánh mắt của David trở nên vi diệu: “Cho nên em đang chờ hắn tới cứu sao?”
Tư Viện nghiến răng: “Anh là đàn ông lại chỉ biết bắt nạt phụ nữ, đó cũng gọi là bản lĩnh sao?”
David cười ha ha: “Tôi ngủ với người phụ nữ tôi thích là đạo lý hiển nhiên.”
Cái đạo lý thổ phỉ gì thế!
Đàn ông đều là những tên khốn khiếp, không có nổi một người tốt.
Tư Viện ra sức giãy giụa nhưng quần áo trên người cô vẫn bị anh xé ta rách. Lúc cô sắp bị anh ta xâm phạm thì xuất hiện một lực kéo lớn ném David ra xa.
David ngã mạnh xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, anh ta bị đau tức giận nhìn người tới, đứng lên nói: “Sao anh lại cản tôi?”
Angus nhìn Tư Viện hoảng sợ cuống quít lấy chăn quấn lên người, anh ta tiến lên tát David một cái, “Tôi đã nói cậu không được chạm vào cô ấy.”
David bị đánh lùi về sau hai bước nhưng anh ta không những không sợ hãi còn cười rộ lên: “Sao? Chỉ cho phép anh thích còn tôi thì không được à?”
Tư Viện nhìn hai người đánh nhau, cô cảm thấy hai người họ cũng chẳng phải người tốt lành gì dứt khoát mặc kệ bọn họ. Cô quấn khăn trải giường chạy xuống lầu cố gắng thoát khỏi nơi này.
Cô vừa chạy không được bao lâu, chân cô đã truyền tới cảm giác đau xót, chân cô vướng vào cài gì đó khiến cô ngã sấp xuống, cũng may bên dưới chỉ toàn là cát nên chỉ là nóng rát một chút thôi chứ không làm cô bị thương.
Cô bò dậy, không biết từ lúc nào cô đã bị bao vây bởi rất nhiều cây xương rồng. Có vẻ như đám xương rồng này có thể di chuyển, cô có cảm giác như chúng đang chặn đường cô.
Cô biết chuyện này không hề đơn giản nên nhất thời không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này cô phát hiện ra cát dưới chân đột ngột chuyển động, hình như bên dưới đụn cát có thứ gì đó đang chuẩn bị lao ra.
Tư Viện luống cuống, đây rốt cuộc là chốn quái quỷ nào thế?
Một chiếc đầu rắn khổng lồ bật ngờ từ bên dưới trồi lên, há to miệng chuẩn bị nuốt chửng Tư Viện.
Cái miệng to đầy máu, bên trong là hàm răng sắc nhọn, ngoạm một ngoạm là có thể nuốt chửng cô.
Tư Viện sợ hãi không dám nhúc nhích. Lúc con mãng xà sắp sửa ăn thịt cô thì vang lên một tiếng súng làm mắt nó bị thương. Nó rống lên đầy thảm thiết quay đầu lại nhìn kẻ tấn công nó.
Đám xương rồng nhận thấy nguy hiểm vội vàng chạy trốn, Tư Viện cuống cuồng chạy ra bên ngoài qua khe hở.
Cô cũng không biết mình nên chạy đi đâu, cô chỉ biết mình nên chạy càng xa càng tốt.
Cô chạy không ngừng về phía trước, từng tiếng súng vang lên không ngừng đằng sau cô. Cô hoảng loạn chạy theo bản năng, bây giờ điều quan trọng nhất chính là giữ được mạng nhỏ của cô.
Đột nhiên, cô đâm sầm vào ai đó, cô hét lên đầy sợ hãi.
Người nọ giữ chặt vai cô: “Đừng hét, là tôi.”
Tư Viện xin thề, cả đời này cô chưa bao giờ vui vẻ như thế này khi nhìn thấy Ôn Đình Sơn.
Cô không kìm nén được nước mắt, vừa ôm anh vừa gào khóc.
Ôn Đình Sơn thấy Tư Viện yếu ớt bất lực như thế thì ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an cô.
Tư Viện dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên cách đó không xa.
Cô quay đầu lại nhìn, đầu con mãng xà khổng lồ đã bị nổ tung, cơn mưa máu rơi xuống nhiễm đỏ cả một vùng sa mạc.
Tư Viện nhìn Ôn Đình Sơn vẫn chưa hết kinh ngạc: “Anh… không phải anh bị nổ tung rồi sao?”
Ôn Đình Sơn cười: “Em hy vọng tôi xảy ra chuyện sao?”
Tư Viện lắc đầu, cô cũng không biết nên nói gì tiếp. Đúng lúc này, quản gia đi tới nói với anh: “Tiên sinh, Angus chạy rồi.”
Nhớ tới Angus, Tư Viện liền nghĩ đến tên cá sấu đáng chết kia: “David thì sao? Có bắt được anh ta không?”
Ôn Đình Sơn nghe cái tên này làm anh nhớ ra một chuyện. Anh nhìn bộ quần áo rách rưới trên người cô, anh cẩn thận ngửi ngửi, sắc mặt lập tức trở lên khó coi: “David chạm vào em?”
Tư Viện thấy anh tức giận thì giận sôi máu liền giơ tay tát anh một cái: “Khốn khiếp, đám các anh đều là một lũ khốn khiếp. Nếu không phải anh sao tôi lại gặp cái tên biến thái đó chứ.”
Quản gia ngạc nhiên, tự giác quay đầu đi.
Tư Viện đánh người xong lại tức giận khóc lóc: “Ân oán của anh sao lại liên lụy tới tôi? Tôi chỉ là một người bình thường, tôi không muốn bị ức hiếp như thế.”
Càng nghĩ cô càng thấy thương tâm, nước mắt chảy ra không ngừng. Cô không biết đời trước cô đào nhầm phần mộ tổ tiên của vị thần tiên nào, đã phá miếu của ai hay là đã chặt đứt hương khói nhà ai mà đời này cô lại bị đám yêu ma quỷ quái này hành hạ. Chẳng thà giết quách cô đi cho xong, để cô ra đi một cách thống khoái còn tốt hơn.
Ôn Đình Sơn bị cô đánh, bình dấm cũng vơi đi hơn nửa, anh kéo người vào trong ngực không ngừng an ủi cô.
Quản gia nhìn thấy vậy ông biết lúc này không phải lúc nói chính sự, chỉ đành dặn dò đám thuộc hạ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường tránh cho người bình thường phát hiện ra.
Tư Viện bị bế lên một chiếc siêu xe sang trọng, cô nhìn Ôn Đình Sơn dịu dàng xử lý miệng vết thương cho cô, khó tránh khỏi có chút động lòng.
Chỉ cần nghĩ đến Angus, cô lại không vui.
“Rốt cuộc anh có thù oán gì với Angus còn có tên David kia nữa? Tôi thấy bọn họ hận không thể xé xác anh ra thành trăm mảnh.”
Ôn Đình Sơn cân nhắc nói: “Em muốn biết?”
Tư Viện hừ lạnh: “Tôi không nên biết sao? Dù tôi không biết gì cũng đã bị cuốn vào chuyện này rồi cho nên tôi càng phải biết rõ ràng ngọn ngành câu chuyện, nếu không tôi cũng quá oan uổng rồi.”
Vô duyên vô cớ lại bị tai bay vạ giá, ai chả oan uổng.
“Cũng không được coi là oan uổng.”
“Anh có ý gì?”
Ôn Đình Sơn kéo người vào trong ngực, cười nói: “Mối thù của tôi và bọn họ là vì một người phụ nữ. Bây giờ bọn họ lại mang người phụ nữ của tôi ra để đối phó tôi cũng rất bình thường.”
Tư Viện bực mình muốn tát anh thêm cái nữa, “Ai là người phụ nữ của anh? Phụ nữ của anh nhiều như thế sao bọn họ không bắt các cô ấy. Tôi không ăn của anh, không dùng của anh, ngay cả danh phận cũng không có, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu tội thế này?”
Tức chết rồi, cô tức chết rồi.
Cô tức đến mức muốn giết người.
Ôn Đình Sơn nhìn cô tức giận bừng bừng lại thấy ngứa ngáy tâm can. Anh không nhịn được hôn cô một cái “chụt”, Tư Viện ghét bỏ dùng tay lau rất nhiều lần.
Ôn Đình Sơn bất mãn dùng hai tay ôm lấy mặt cô rồi hôn lung tung lên.
“Đừng chạm vào tôi, bẩn muốn chết.”
Ôn Đình Sơn cũng không giận còn cố ý nói: “Lát nữa sẽ làm em bẩn hơn.”
Tư Viện nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh nói thế là có ý gì.
Cô bị dọa ngồi sang hẳn đầu ghế bên kia để tránh xa tên cầm thú này.
Vừa lúc xe dừng lại.
Ôn Đình Sơn xuống xe, đứng bên cạnh cửa xe cười nhìn cô: “Thế nào? Em muốn làm trên xe?”