Giáo sư Hồ đang tập trung tinh thần nhìn phản ứng trong ống nghiệm, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Ông khẽ nhíu mày, không để ý đến.
Nhưng hình như đối phương cũng không chịu từ bỏ, tiếp tục gõ cửa.
Giáo sư Hồ đã bực bội nửa ngày mới nhìn thấy kết quả phản ứng. Lúc này ông mới tháo kính xuống, cởi găng tay, có chút cáu kỉnh đi ra mở cửa.
Ông đang muốn răn đe học sinh của mình, ai ngờ ngoài cửa lại là một người phụ nữ mặc bộ váy quý phái của Dior.
Cô ta có mái tóc vàng đôi mắt xanh biếc, trên đầu đội một chiếc mũ dạ đen kỳ lạ, đôi môi đỏ tươi như máu.
Nhìn dáng vẻ này chắc hẳn cô ta không phải là người.
Giáo sư Hồ hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô tìm ai?”
Người phụ nữ mỉm cười: “Xin chào, giáo sư Hồ! Tôi là Isabella, ông có tiện để nói chuyện riêng không?”
Nói xong câu đó cô ta liền bước vào trong phòng, tuy cô ta đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại rất cứng rắn gần như không cho giáo sư Hồ quyền lựa chọn?
Giáo sư Hồ đưa mắt nhìn quanh phòng thí nghiệm một lượt mới đóng cửa lại.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Isabella cười nói: “Tôi nghe nói giáo sư Hồ đang nghiên cứu về yêu thú và một số thứ liên quan, không biết ông có cần người đầu tư không?”
Trong lúc giáo sư Hồ đang do dự, Triệu Khuyết bước từ bên ngoài vào. Giáo sư Hồ lập tức gọi cậu ta lại, ông tiến lại gần và thì thầm với cậu ta hai câu. Lúc này ông mới vòng trở lại và nói chuyện với Isabella. “Thưa cô, chúng ta đổi nơi nói chuyện, được chứ?”
Isabella đi theo giáo sư Hồ vào văn phòng, vừa vào cửa cô ta đã đánh giá căn phòng một lượt. Trong mắt cô ta hiện lên sự khinh miệt nhưng khi giáo sư Hồ quay sang thì chỉ nhìn thấy nụ cười hiền hòa trên gương mặt cô ta.
Cô ta tao nhã ngồi xuống, giáo sư Hồ rót cho cô ta một ly nước ấm: “Ngại quá, chỗ tôi có phần giản đơn không có gì để tiếp đãi cô cả. Không biết làm sao cô lại biết phòng thí nghiệm của tôi đang nghiên cứu về yêu thú.”
Isabella nhận cốc trà cầm ở trong tay mà không uống. Đôi tay cô ta đeo đôi găng tay màu đen, ngón tay tinh tế chà xát chiếc cốc sứ trong tay, chậm rãi nói: “Tôi biết qua một người bạn. Cô ấy nói với tôi, ngài đã nghiên cứu yêu thú rất nhiều năm, không biết ngài đã nghiên cứu ra được thành quả chưa?”
Giáo sư Hồ cũng không nói thẳng chỉ nói mập mờ: “Thật sự xấu hổ, tuy tôi đã nghiên cứu nhiều năm nhưng cũng mới chỉ là chút da lông thôi. Ngay cả mẫu vật để thí nghiệm cũng không có cho nên cũng không có thành quả gì đáng nổi bật.”
Isabella nhìn về phía bàn làm việc của ông, thấy trên tài liệu có vài chữ ma cà rồng, cô ta liền nở nụ cười như thấu hiểu. “Không phải ông nghĩ rằng tôi là kẻ lừa đảo đấy chứ?”
Giáo sư Hồ tỉnh rụi hỏi cô ta: “Cô Isabella còn trẻ, sao lại cảm thấy hứng thú với những thứ trong truyền thuyết này? Chẳng lẽ cô đã nhìn thấy yêu thú rồi!”
Trong lòng ông vẫn còn một câu nghi vấn, ông đang nghi ngờ người phụ nữ đối diện ông chính là yêu thú.
Isabella nghe hết tất cả mọi suy nghĩ trong đầu ông, khẽ cười nói: “Cũng không dám giấu giếm gì ngài, tôi có một xưởng thuốc có thực hiện một số nghiên cứu về công nghệ sinh học mới. Trong một lần ngẫu nhiên tôi gặp được một con yêu thú. Chúng tôi đã bắt được nó và chiết xuất ra được một chất đặc biệt từ cơ thể con yêu thú này. Sau nghiên cứu chúng tôi phát hiện ra thứ chất này có tác dụng chữa lành mọi vết thương của con người.”
Giáo sư Hồ bán tín bán nghi nói: “Ồ? Đó là gì thế?”
Isabella lấy ra một lọ thủy tinh trong suốt và đặt lên bàn: “Tôi đã thể hiện thành ý của mình. Nếu giáo sư vẫn còn nghi ngờ thì có thể đi kiểm nghiệm thứ này. Tôi nghĩ rằng sau khi xem kết quả kiểm nghiệm, nhất định ngài sẽ vui vẻ hợp tác với chúng tôi.”
Cô ta cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ để lại đồ rồi rời đi ngay. Giáo sư Hồ trầm tư cầm cái lọ thủy tinh trong suốt kia.
Triệu Khuyết thấy người đi rồi mới trở lại văn phòng, nói với ông: “Mùi trên người cô ta không giống như yêu thú. Mặc dù thế, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.”
Giáo sư Hồ chỉ vào cái lọ thủy tinh trên bàn nói: “Cô ta mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc hình như tôi đã gặp cô ta ở đâu đó rồi thì phải? Có vẻ như có liên quan tới cha mẹ cậu.”
Triệu Khuyết ngẩng phắt đầu lên, hết sức ngạc nhiên nhìn ông ấy.
—–
Tư Viện uể oải tỉnh dậy, cô cảm thấy rất đói. Cô vừa mới chuẩn bị rời giường dậy đánh răng rửa mặt rồi tìm chút gì để ăn sáng thì cửa phòng bật mở.
Ôn Đình Sơn bê một bàn ăn nhỏ giống hệt như trong các bộ phim Âu Mỹ đi vào, anh đặt bữa sáng lên giường.
“Làm gì thế?”
“Ăn sáng với em.” Ôn Đình Sơn đưa một miếng bánh sừng bò tới miệng cô. “Đây không phải là chuyện em từng mơ ước sao?”
Tư Viện dở khóc dở cười: “Sao anh biết!?”
Ngày xưa khi cô nhìn thấy cảnh này trong phim, quả thật cô cũng tò mò buổi sáng khi thức dậy được ăn sáng trên giường sẽ là cảm giác gì. Nhưng đó là tâm nguyện của cô từ rất rất lâu về trước rồi, sao Ôn Đình Sơn có thể biết được?
“Tối qua em nói ra trong lúc nằm mơ.” Ôn Đình Sơn cưng chiều nhéo mũi cô: “Hóa ra lý tưởng của em là làm một tiểu heo lười.”
“Nếu em là tiểu heo lười, vậy anh là chồng em chẳng phải cũng là đại heo lười sao?” Tư Viện vốn định làm anh tức giận nhưng nói xong câu đó lại cảm thấy câu nói đó quá mức thân mật giống như kiểu đang làm nũng vậy.
Ôn Đình Sơn nghe xong thì rất vui vẻ: “Đúng vậy, em chính là con heo lười của tôi!”
Tư Viện không khỏi ảo não, trong lòng cảm thấy rất băn khoăn.
Cô đang ngày một lún sâu!
Ôn Đình Sơn vây quanh cô ngày ngày đêm đêm, nói đủ lời âu yếm yêu thương, làm những hành động ôn nhu tri kỷ, dịu dàng không tiếng động tấn công cô.
Bất tri bất giác, cô bắt đầu hành động giống như một người vợ, phàn nàn và làm nũng với anh, nói ra những lời mà trước kia cô tuyệt đối sẽ không dám nói ra.
Tư Viện hoảng sợ, trong sợ hãi lại có chút ngọt ngào giống như một chú ong rơi vào hũ mật. Bên ngoài nhìn vào giống như ngọt ngào vô hạn nhưng dưới chân lại là nguy hiểm vô cùng, nếu làm không tốt, mật ngọt có thể sẽ giết chết chú ong nhỏ bé.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?
Ôn Đình Sơn thấy cô không nói gì thì lùi lại một chút: “Ăn sáng xong em có muốn đi cưỡi ngựa với tôi không?”
Tư Viện ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn cưỡi ngựa?”
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Ôn Đình Sơn nhưng Tư Viện lại không nhận ra. “Không tại sao cả, phải mất một thời gian nữa hôn lễ mới có thể tổ chức, cũng không thể để em suốt ngày loanh quanh buồn chán trong phòng được. Vừa hay bên trại ngựa vừa nhập về một con hãn huyết bảo mã, tôi muốn đưa em đi xem thử, xem xem có thích hay không?”
Tư Viện cái hiểu cái không chỉ cảm thấy không cần ở trong phòng phát ngốc, có thể đi ra ngoài một chút cũng tốt. Lúc tới trại nuôi ngựa, cô lập tức ngây người khi thấy con ngựa màu hồng phấn. “Sao… Sao nó lại có màu hồng?”
Ôn Đình Sơn bật cười: “Đây là giống hãn huyết bảo mã, có màu như vậy là do nó vừa tắm rửa xong. Lát nữa là sẽ trở lại bình thường.”
Quả nhiên, khi người chăn ngựa dắt con ngựa tới trước mặt Tư Viện, nó đã trở lại màu nâu vốn có. Ngoại trừ hình thể to lớn rắn chắc ra, cô không thấy nó có gì khác với những con ngựa khác.
Người thuần ngựa cầm cương đưa cho cô cười nói: “Tiên sinh muốn làm phu nhân vui vẻ đã tốn một số tiền lớn để mua con hãn huyết bảo mã này về, không biết phu nhân có vừa lòng không?”
“Số tiền lớn? Con ngựa này giá trị bao nhiêu tiền thế?”
Người thuần ngựa cười nói: “Hai mươi triệu… đôla.”
Tư Viện suýt chút nữa đã ngã khụy xuống đất, tính ra nhân dân tệ là hơn cả trăm triệu. Anh tốn cả trăm triệu chỉ để mua một con ngựa, lại còn là tặng cho cô?
Cô dường như lại có cái nhìn nhận mới về Ôn Đình Sơn, cô nói: “Đang êm đẹp, sao lại tặng em một con ngựa quý như vậy? Em cũng không biết cưỡi ngựa?”
Là một người dân bình thường, cô thật sự không chịu đựng nổi sự cám dỗ này.
Ôn Đình Sơn mỉm cười: “Đương nhiên là để… em “vui sướng” rồi.”
Không bao lâu sau Tư Viện liền biết Ôn Đình Sơn mua nó là vì bản thân “vui sướng”.