Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả nhiên là muốn tôi bắn cho em?” Ôn Đình Sơn cắn tai cô. Vành tai Tư Viện rất mẫn cảm chỉ cần cắn nhẹ một cái cơ thể cô liền run lên, bên dưới lại càng ướt át khó nhịn.

Chỉ nghe anh nói: “Bây giờ chưa thể bắn cho em được, tôi nghẹn lâu như vậy cho nên rất đói, tôi nhất định phải ăn no mới thôi.”

Tư Viện vô cùng tức giận nhưng dục vọng trong cô lại rất mãnh liệt khiến cô không còn là chính mình. Tình dục thật đáng sợ, nó có thể khiến con người ta đánh mất lý trí trở nên điên cuồng và tự hủy hoại bản ngã.

“Không…. Đừng, tôi không chịu nổi.” Tư Viện bị chạm trúng điểm G, khoái cảm làm da đầu cô tê dại. Ôn Đình Sơn không chịu buông tha cô, lại càng va chạm mãnh liệt vào điểm G.

Tư Viện đến cao trào, nụ hoa tuôn ra một lượng lớn mật dịch cọ rửa quy đầu của Ôn Đình Sơn.

Anh cong khóe môi nở nụ cười rút ra vỗ vỗ mông cô, còn cố ý nâng chân của cô lên để mật dịch của cô phun lên bàn trà.

Mặt bàn pha lê trong suốt bị mật dịch bắn tung tóe, Tư Viện đầu váng mắt hoa như bị rút hết sức lực.

Ôn Đình Sơn cởi trói cho cô rồi lật người cô lại, tách hai chân cô thành hình chữ M, lại chen vào một lần nữa.

“Đừng! A ~” Giọng nói của cô ngọt nị mềm nhũn nào giống từ chối mà giống như câu dẫn, cô như thế càng khiến đàn ông điên cuồng hơn.

Tiếng da thịt va chạm vào nhau, tiếng nước sữa hòa vào nhau.

Tư Viện ngay cả sức chống đẩy cũng không có.

Ôn Đình Sơn thì lại rất sung sướng, cúi đầu hôn cô, anh rất muốn uống máu cô, ăn thịt cô.

“Cứ như vậy làm chết em được không, hửm?”

Tư Viện mơ mơ màng màng thế mà lại ừ một tiếng.

Ôn Đình Sơn bật cười càng ra sức vận động.

Anh cởi quần áo Tư Viện, vân vê ngực cô. Anh cảm thấy chơi thế nào cũng không đủ, dứt khoác ôm cô lên vừa đi vừa làm, thẳng một đường đi tới bàn làm việc.

Anh vung tay gạt hết đồ trên bàn sang một bên đặt cô ngồi lên bàn, nhấp từng cái từng cái như máy đóng cọc.

Tư Viện khó có thể kìm nén được tiếng rên rỉ như tiếng mèo kêu cào vào trái tim anh.

“Có sướng không?”

Tư Viện không nói lời nào, Ôn Đình Sơn quay mặt cô sang ép cô nói. Tư Viện vẫn không nói, Ôn Đình Sơn càng nhanh hơn, Tư Viện không chịu nổi buộc phải trả lời: “Sướng, a…. A… xinh anh, nhẹ thôi,….a chậm thôi.”

Nhanh quá, anh vừa nhanh lại vừa mạnh, như muốn làm chết cô.

Cô cảm thấy như mình bị anh chơi hỏng rồi.

Ôn Đình Sơn nở nụ cười đắc ý, “Tiểu yêu tinh, rõ ràng là thích, vì sao còn chạy trốn?”

Vì chuyện này vi phạm luân thường đạo lý.

Nếu anh là người đàn ông độc thân thì dù anh chỉ chơi bời với cô, cô cũng đã không áy náy như vậy.

Ôn Đình Sơn cười lạnh: “Em để ý bạn thân em còn hơn cả chính bản thân em sao?”

Bản tính con người vốn dĩ là ích kỷ, anh gặp qua còn ít sao? Anh cũng không hiểu sao cô lại là ngoại lệ? Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ cho rằng tiêu chuẩn đạo đức của cô cao hơn người khác một chút nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Có lẽ chuyện yêu đương vụng trộm này chưa đủ để cô hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của mình xuống tới mức không màng tất cả.

Nhưng điều đó lại khiến anh tức giận, bản thân anh lại thua kém hơn những người khác sao? Không đủ để cô từ bỏ cái đạo đức buồn cười đó sao?

Càng như thế, Ôn Đình Sơn càng muốn chinh phục người phụ nữ này khiến cô phải trầm luân vì anh.

Tư Viện ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh: “Sao anh biết được suy nghĩ của tôi?”

Rõ ràng vừa rồi cô chưa nói gì cả, chẳng lẽ anh có thuật đọc tâm?

Ôn Đình Sơn lao tới gần trăm cái làm cô đã đạt tới cao trào lần hai, anh lại ôm cô lên bước đến trước cửa sổ sát đất và chen vào từ phía sau.

“Em thật sự không thể che giấu được tâm sự của mình, nghĩ gì đều viết ở trên mặt.” Ôn Đình Sơn ôm sát eo cô, lao tới dồn dập không kiêng nể gì. Anh nhìn nụ hoa hồng nhạt của cô bị anh làm tới đỏ tươi như rỉ máu thì cảm thấy cực kỳ kích thích và sung sướng.

“Nếu anh đã biết…. A…. Sao…. sao anh vẫn còn ép buộc tôi?”

Ôn Đình Sơn bật cười, “Bởi vì tôi thích em.”

Trái tim Tư Viện đập nhanh hơn, không thể tin được lời anh nói. Cô cố gắng giữ vững lý trí, không thể tin lời nói trên giường của đàn ông. Cô không hoảng hốt cũng không nói lời nào, Ôn Đình Sơn lại không vui, quay mặt cô lại đối diện với mình.

“Tại sao không nói gì?”

“Tôi phải nói gì?” Tư Viện không biết mình nên nói gì.

Ôn Đình Sơn cắn môi cô, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô thâm tình, nghe tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài của cô. Môi anh dán sát vào môi cô nói: “Nói rằng em cũng thích tôi.”

Tư Viện nói không nên lời.

Ôn Đình Sơn không hài lòng, vừa rồi anh thốt ra những lời chưa kịp qua não bộ xử lý đã vượt ngoài dự đoán của anh, nhưng nếu đã nói ra rồi thì cô cũng phải đáp lại anh.

Nhưng Tư Viện không muốn.

“Tôi sẽ không thích chồng của bạn thân.” Dù cô đã động lòng cũng không được.

Ôn Đình Sơn nghe vậy thì nhếch miệng cười lạnh lùng, anh buông tay ra, dùng sức đẩy mạnh vào trong cô, vừa làm vừa nhục nhã cô: “Nhưng tôi thích cơ thể em, làm tình sung sướng hơn Mễ Lạc rất nhiều. Em cũng rất chặt, cô ta không được đã bị chơi nát rồi.”

Tư Viện cảm thấy áy náy và ghê tởm, người đàn ông như thế lại đang chiếm hữu cô.

“Chẳng qua anh chỉ cậy anh có tiền mà thôi, anh thử không có tiền xem không một người phụ nữ nào có thể thích anh cả. Tuy Mễ Lạc không hoàn mỹ nhưng anh vẫn không xứng với cô ấy.” Ít nhất cô ấy không vụng trộm ngoại tình.

Ôn Đình Sơn nghe thế thì bật cười lớn, không ngoại tình sao? Vậy để cô xem rốt cuộc bạn thân cô là loại mặt hàng gì.

Anh không nói nữa mà phát lực tàn nhẫn đâm vào người Tư Viện, trong đầu anh nghĩ làm thế nào để Tư Viện thấy được bộ mặt dâm loạn của Mễ Lạc.

Anh rất tò mò, lúc cô biết được gương mặt thật của Mễ Lạc thì còn có thể từ chối anh bằng những lời đầy đạo đức nữa hay không?

Vật nhỏ dâm đãng rõ ràng nước chảy giàn giụa, cao trào liên tiếp lại vẫn không chịu theo ý anh, thuần phục anh.

Thật là sự nên làm chết cô mới đúng.

Tư Viện không chịu nổi, Ôn Đình Sơn đã giày vò cô hơn hai tiếng rồi còn chưa muốn bắn. Hai người ở trong văn phòng lâu như vậy, quỷ cũng biết bọn họ đang làm gì. Tuyên dâm giữa ban ngày, cô làm sao còn mặt mũi bước ra ngoài nhìn mặt người khác.

Ôn Đình Sơn mặc kệ, anh chỉ muốn phát tiết dục vọng, chơi đủ thì thôi.

Ba giờ trôi qua, Tư Viện bị đè trên sô pha, hai chân tách rộng tùy ý người đàn ông nhấp nhô trên người. Dục vọng như thuốc độc ăn mòn xương cốt, cô đạt được cao trào chưa bao giờ có, cũng chịu đựng sự nhục nhã chưa bao giờ có.

Đột nhiên điện thoại bàn trong văn phòng reo lên, Ôn Đình Sơn cũng đạt tới cao trào, sau một trận lao nhanh anh cũng bắn vào trong cô. Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Ôn Đình Sơn cũng không vội nghe máy, anh không chịu rút ra mà nằm trên người cô thở dốc.

“Điện… điện thoại.” Tư Viện đẩy đẩy anh.

Ôn Đình Sơn hôn cô một cái mới chịu rút ra đi nghe điện thoại.

Tư Viện không có cả sức lực để khép hai chân lại.

Không biết đầu điện thoại bên kia nói gì, con ngươi của Ôn Đình Sơn bỗng nheo lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Tư Viện. Tư Viện bị ánh mắt anh dọa sợ, chậm rãi ngồi dậy, nhặt quần áo trên đất muốn mặc vào rồi chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK