Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Linh nhìn con sâu đang uốn éo trong lọ, cô tò mò áp sát mặt vào cái lọ muốn nhìn cho rõ.

Ai ngờ con sâu đột nhiên lộ ra hàm răng sắc nhọn đập vào thành lọ, Bách Linh bị dọa sợ lui về sau hai bước.

Cũng may cái lọ đủ chắc chắn, con sâu không thể phá vỡ nhưng như thế cũng đủ dọa Bách Linh sợ hãi.

“Nó thật là ghê tởm, chị nhìn nó xem, giống như muốn ăn thịt em vậy.”

Mật Điềm gật đầu, cô cầm cái lọ lắc mạnh mấy cái không hiểu sao con sâu lại ngoan ngoãn cuộn tròn người lại không dám nhúc nhích nữa.

Mật Điềm nhét cái lọ vào trong bình cách ly, lúc này cô mới nói: “Chị phát hiện ra nó ở trong cơ thể của ma cà rồng. Kết quả nghiên cứu cho thấy nó là một loại sâu hút máu ký sinh trên cơ thể người và biến đổi con người thành ma cà rồng. Phương thức chuyển hóa này khác hoàn toàn với những gì chúng ta đã biết trước đây.”

Cô lo lắng nói: “Chị cảm thấy người chế tạo ra thứ này chắc hẳn là có thù oán với ma cà rồng không thì cũng là muốn tóm gọn hết yêu thú chúng ta.”

Bách Linh kinh hãi: “Chị nói thế là ý gì? Ngay cả chúng ta cũng bị hút máu sao?”

Mật Điềm gật đầu: “Loại sâu này chuyên hút máu yêu thú, lãnh đạo của chị đã cho người đi điều tra và phát hiện ra đám ma cà rồng này không hề có trong hồ sơ, giống như bọn họ đột ngột xuất hiện vậy. Quy tắc của yêu giới em cũng biết, dù là ma cà rồng hay là yêu thú, ngay khi vừa mới sinh ra đã phải lập hồ sơ. Đám ma cà rồng này đột nhiên xuất hiện, không có thân phận giống như những người nhập cư bất hợp pháp, em nói xem nếu có quá nhiều người nhập cư bất hợp pháp thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Bách Linh không dám tưởng tượng nhưng điều cô lo lắng nhất vẫn là Tư Viện. “Nếu như vậy, có phải chị Tư Viện đang rất nguy hiểm hay không?”

Mật Điềm gật đầu, “Chị đã điều tra qua, bọn chúng đến đây cũng là vì Tư Viện, không biết bây giờ Tư Viện đang ở trong tay kẻ nào nữa?”

“Bọn chúng bắt được chị Tư Viện sẽ giết chị ấy sao?”

Bách Linh rất lo lắng, dược tang trong máu Tư Viện thật sự có sức cám dỗ rất lớn với yêu thú, đặc biệt là khi trên cơ thể có vết thương.

Mật Điềm nói: “Chị cũng không dám chắc, trước mắt chị chỉ có thể chắc chắn Tư Viện không ở trong tay đám ma cà rồng này. Những chuyện khác chị không thể nói thêm được, Tư Viện không ở đây em nhất định phải trông nom cửa hàng của cô ấy cho tốt, lỡ như ngày nào đó cô ấy trở về ngay cả quán lẩu này cũng không còn.”

Bách Linh gật đầu, “Chị yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt cửa hàng của chị Tư Viện.”

Hai người họ đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi ra ngoài. Con mèo vốn nên ở cửa tiệm chào khách lại giống như bị thứ gì đó kích thích không ngừng trốn vào trong tiệm làm náo loạn mọi thứ.

Tất cả thực khách đều la hét hoảng sợ, có một người phục vụ đang bưng một bát canh ra cho khách lại bị con mèo làm vướng chân đánh đổ xuống đất.

Cũng may bát canh đã nguội nếu không người bên cạnh đã gặp hoạ rồi.

Mật Điềm ngoắc tay về phía con mèo, nó lập tức ngã xuống đất, kêu lên một tiếng yếu ớt.

Bách Linh vội vàng ra ngoài xin lỗi và bồi thường cho các thực khách, cô gọi phục vụ tới dọn dẹp lại sạch sẽ. Lúc mọi người còn chưa nhận ra, con mèo đã bị Mật Điềm ôm đi.

Ôn Đình Sơn đi ra ngoài cả ngày, lúc trở về còn xách theo mấy cái túi mua hàng sang trọng.

Tư Viện đi xuống nhìn thấy một đống túi mua hàng trên mặt bàn còn tưởng là Ôn Đình Sơn mua cho cô.

Ai ngờ Ôn Đình Sơn vừa nhìn thấy cô đã vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần: “Mở ra xem có thích hay không?”

Tư Viện không quá quen thuộc với những túi gói hàng của các thương hiệu xa xỉ, tuy nhiên cô vẫn có chút ấn tượng với cái túi màu cam chói mắt nổi tiếng kia.

Cô không nóng vội mở túi ra, mà ngờ vực nhìn Ôn Đình Sơn: “Anh làm gì thế?”

Ôn Đình Sơn nói: “Tối nay em sẽ tham gia một buổi yến hội với tôi, có thể gặp lại bạn cũ của em nữa đấy.”

“Bạn cũ nào?”

“Đương nhiên là người đứng đầu Tống Thành, Tống gia.”

Tư Viện vốn không cho rằng anh sẽ tốt bụng đến mức cho cô gặp mặt Tống gia.

Phải biết rằng Tống gia đang rất cần máu cô, lúc gặp mặt cô có thể kích động Tống gia một chút nói không chừng ông ấy có thể cho người yểm hộ cô trốn thoát.

Ôn Đình Sơn lại làm như không biết tâm tư của cô, tự mình mở túi ra.

Bên trong là một đôi giày cao gót tuyệt đẹp của một nhãn hàng nổi tiếng. Nhà thiết kế của nhãn hiệu này là một Hoa kiều nổi tiếng, rất nhiều ngôi sao Hollywood đều thích đi thiết kế của anh ấy, nghe nói giày do anh ấy thiết kế đi lên chân đều rất thoải mái.

Tư Viện không thích đi giày cao gót cho nên cô rất ít khi mua nhưng không có nghĩa là cô không biết.

“Thử đôi giày này đi, xem có vừa chân không?”

Tư Viện không động đậy cũng không muốn nghe lời anh.

Ôn Đình Sơn lại bế cô đặt lên ghế sô pha, anh ngồi xổm xuống đi giày cho cô.

Tư Viện nhớ lại cái đêm hôm đó, cô vô tình bắt gặp cảnh tượng quản gia giết yêu thú. Sau đó trong lúc sợ hãi tột cùng cô đã kéo tay Ôn Đình Sơn chạy trốn và bị rơi mất giày.

Ôn Đình Sơn liền bế cô về phòng.

Lúc đó cô chưa nghi ngờ thân phận của Ôn Đình Sơn, thậm chí còn động lòng vì hành động lịch thiệp của anh.

Lúc này người đàn ông này quỳ gối trước mặt cô như một vị hoàng tử, tự tay anh đi giày cho cô, trái tim Tư Viện lại lỡ nhịp.

Trong lúc cô đang thất thần, đôi giày thủy tinh tuyệt đẹp kia đã ở trên chân cô, kích cỡ hoàn toàn vừa vặn, tôn lên nước da trắng và cổ chân thanh mảnh của cô.

Ôn đình rất hài lòng, lúc ngẩng đầu lên trong mắt anh chứa thêm vài phần tình dục.

Tư Viện bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho hoảng sợ, muốn rút chân về.

Ôn Đình Sơn lại giữ chặt lấy mắt cá chân của cô không cho cô rút về.

Tư Viện căng thẳng nhìn Ôn Đình Sơn, dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, Ôn Đình Sơn cúi người hôn lên mu bàn chân cô.

Đôi môi anh mềm mại, nhiệt độ cơ thể anh lại nóng giống như lửa lan từ mu bàn chân lên khắp người, Tư Viện cảm giác như mình sắp bị thiêu cháy.

Tư Viện hoảng sợ nói không lên lời, tay Ôn Đình Sơn lại mò lên trên chui vào giữa hai chân cô, giọng nói khàn khàn mất hồn: “Tôi lại muốn em rồi.”

Tư Viện vừa nhìn vào mắt anh là biết trong đầu anh lại nghĩ đến những chuyện đồi trụy.

Cô cuống quít hất tay anh ra, xấu hổ nói: “Không phải anh nói tối nay phải tham gia yến tiệc sao? Tôi…. Tôi cần thời gian chuẩn bị.”

Ôn Đình Sơn tiếc nuối thu hồi tay lại, anh cũng không muốn ép cô: “Cũng phải, vậy em chuẩn bị đi. Tôi rất mong đợi.”

Tư Viện không nghĩ ra mục đích của anh là gì. Cô vội vã xách đống túi trên bàn chạy thẳng lên lầu.

Quản gia cho người dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi, lúc này Ôn Đình Sơn mới nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Quản gia gật đầu, “Đều đã chuẩn bị theo yêu cầu của ngài.”

Nói xong ông lại đưa di động của mình cho Ôn Đình Sơn.

Trên màn hình di động là một tấm ảnh, trong ảnh chính là loại sâu hút máu do Mật Điềm phát hiện ra.

Ôn Đình Sơn nhìn qua, cười nói: “Thật là! Tôi đã quá coi trọng tên Angus này rồi. Tôi còn tưởng rằng không có tôi thì ít nhất hắn ta vẫn có bản lĩnh khống chế đám ma cà rồng khác nhưng xem ra chính hắn ta cũng bị nuốt chửng rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK