Cô ta đâu biết rằng, Tư Viện không những không buồn mà còn rất vui mừng. Bọn họ đi là tốt, nhanh nhanh đi về đi, cô cũng không muốn tiếp đãi bọn họ chút nào.
Cuối cùng hai vị tôn đại thần cũng chậm rì rì đứng dậy, lần lượt rời khỏi nhà cô.
Tư Viện tiễn người đưa tận thang máy, nhìn thang máy đi xuống mà vui vẻ không kìm được nhảy chân sáo về nhà.
Cô vào nhà, nhìn đầy một bàn đồ ăn lập tức dựng di động, vừa ăn vừa xem phim.
Cô chậm rãi ăn cơm, vừa xem các tình tiết hiểu lầm cẩu huyết của nam nữ chính vừa cười như đứa ngốc.
Chờ cô ăn cơm, dọn dẹp nhà cửa xong cũng đã 9 giờ tối.
Cô cũng không để ý, đây là lợi ích của việc sống một mình, thoải mái tự do, muốn làm gì thì làm.
Tư Viện tắm xong, vừa lướt điện thoại vừa trở lại phòng, cô lại nhìn thấy Ôn Đình Sơn.
Thật sự là âm hồn không tan!
“Âm hồn không tan?” Ôn Đình Sơn thong thả nhả ra bốn chữ, mỉm cười bước về phía cô dồn cô vào tường.
“Em nói xem, cái gì gọi là âm hồn không tan? Hửm?”
Lúc nói chuyện, tay anh cũng không an phận mò vào bên trong áo tắm của cô ôm trọn lấy bầu ngực cô, khiêu khích nhũ hoa của cô.
Nhũ hoa tròn tròn nho nhỏ dần dần se lại nhô lên trong tay anh. Ngón tay anh chậm rãi ma xát, Tư Viện không nhịn được run lên, tên khốn khiếp này biết vị trí mẫn cảm của cô.
Cô nuốt nước bọt nói: “Âm hồn không tan, anh nói cái gì vậy!”
Nếu không tránh được thì cô giả ngu, dù sao anh cũng không có bằng chứng, không phải sao?
Ôn Đình Sơn cười hư hỏng, kéo áo tắm của cô để lộ ra bầu ngực trắng nõn. Anh nâng cằm cô lên ép cô đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Tư Viện cảm thấy nụ hôn của anh hôm nay vừa tàn nhẫn vừa ngang ngược như muốn ăn thịt cô, so sánh với mấy lần trước hình như lần này anh đang giận dữ.
Tư Viện bị ép mở miệng, đón nhận sự chiếm hữu của anh.
Ôn Đình Sơn cảm thấy không đủ, anh nhấc bổng cô lên ném lên giường, cúi người đè lên người cô kéo áo tắm cô ra, há miệng cắn lên nhũ hoa của cô.
Tay anh cũng không nhàn rỗi, một đường chạy thẳng xuống giữa hai chân cô cắm một ngón tay vào trong cô.
Tư Viện vẫn còn chưa sẵn sàng đã bị anh tập kích bất ngờ, cô chỉ cảm thấy đau rát.
Cô nhíu mày đẩy anh ra.
Ôn Đình Sơn nhả một bên ngực của cô ra, nhìn nó bị anh liếm láp lấp lánh ánh nước, anh tăng thêm lực trên tay.
“Em thật giỏi, mới dự sinh nhật tôi một lần đã quyến rũ được tên đàn ông khác. Sao, muốn dựa vào tên đó để rời khỏi tôi à?”
Tư Viện thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh.
Dù ngược sáng nhưng anh vẫn đẹp lạ thường. Nụ hôn vừa rồi rõ ràng người chủ động là anh nhưng người ý loạn tình mê hình như chỉ có cô.
Tư Viện muốn vùng dậy lại bị anh đè lại.
Cô cười nhạo: “Ôn tiên sinh, quan hệ của chúng ta là gì?”
Ôn Đình Sơn sững sờ, anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Tư Viện bất ngờ đặt câu hỏi khiến anh hơi bối rối.
Tư Viện thấy thế thì cười nhẹ, giờ phút này trông cô phong tình vạn chủng nói không nên lời. “Ôn tiên sinh, tôi là tình nhân, là bạn gái hay chỉ là thức ăn anh nuôi nhốt?”
Ôn Đình Sơn lại nhét thêm một ngón tay nữa vào trong cô, bên dưới cô bắt đầu tiết ra chất dịch bôi trơn. Ôn Đình Sơn lại càng thuận tiện ra vào.
Anh ổn định tâm lý, cười xấu xa nói: “Em muốn làm gì của tôi? Bạn gái, tình nhân, hay là…. phu nhân?”
Giọng điệu của anh hoàn toàn đùa giỡn, không hề có sự nghiêm túc nào.
Tư Viện chủ động tách hai chân ra để anh vào càng sâu.
Cô liếm môi, đầu lưỡi hồng phấn linh hoạt liếm môi trên, hầu kết của Ôn Đình Sơn khẽ động.
“Trong mắt Ôn tiên sinh, những thân phận đó không là gì so với hai chữ đồ ăn, đúng chứ?”
Cô đã qua cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi, cô đã trải qua quá nhiều chuyện cho nên cô thích suy xét tâm lý đàn ông từ góc độ ích lợi thực tế hơn.
Tình là gì? Ái là gì? Người chưa chắc đã có huống hồ là ma cà rồng.
Ôn Đình Sơn không thích cô dựng lên bức tường phòng thủ ngăn người ngàn dặm như thế.
Nhưng anh cũng không biết tại sao anh lại không thích.
Anh thích cách cô không ngừng kháng cự lại anh, thích cô không ngừng đấu tranh giữa luân thường đạo lý và dục vọng, thích cô không ngừng nỗ lực để giữ vững bản ngã.
Nhưng cơ thể anh lại rất thích.
Cô chủ động quyến rũ làm anh tiêu hồn thực cốt1. Ôn Đình Sơn cũng không phải người sẽ ủy khuất bản thân, nếu anh muốn liền điên cuồng chiếm hữu.
Anh vội vã kéo khóa quần, “sát khí” nhô đầu ra nhân lúc Tư Viện còn chưa kịp phản ứng anh liền tiến quân thần tốc lao vào sâu bên trong.
Tư Viện bị căng trướng, nỉ non xin tha: “Anh nhẹ thôi.”
Giọng của cô nhu tình như nước xen lẫn chút gợi cảm quyến rũ, cô giống như mỹ nhân ngư mới lên bờ, chỉ cần cô cất tiếng nói là khiến Ôn Đình Sơn khó có thể tự kìm chế.
Anh kéo hai chân cô ra, phần hông ra sức đẩy vào rút ra. Anh vừa làm vừa cởi áo.
“Thích tôi làm em thế này không?”
Tư Viện khẽ cười, “Thích, Ôn tiên sinh hàng to xài tốt lại còn kéo dài, ai mà lại không thích chứ.”
Anh lại không nghe thấy suy nghĩ của cô.
Người phụ nữ dưới thân anh rõ ràng đang nghĩ gì đó nhưng anh lại không nghe được.
Rốt cuộc là vì sao?
Anh đã dặn dò quản gia đi kiểm tra lại tất cả các tài liệu nhưng không tra ra được gì. Cả ngàn năm nay, cô là người thứ hai có thể ngăn căn khả năng thấu thị của anh.
Người đầu tiên chính là Angus, anh đã truy đuổi tên phản đồ đó rất lâu nhưng vẫn không thể tìm được người.
Mà tiểu yêu tinh trước mặt này, rõ ràng là nằm dưới thân anh, hai chân mở rộng, dâm dịch chảy không ngừng, bên trong vừa nóng lại vừa chặt, một đôi vú bị anh làm cho đong đưa không dừng cho dù bọn họ tiếp xúc thân mật như thế nhưng anh lại không nghe được suy nghĩ của cô.
Ban đầu Ôn Đình Sơn còn cảm thấy thú vị lúc này anh lại thấy bực bội.
Anh giữ chặt eo cô, càng thêm ra sức.
“Thế tôi so với bạn trai cũ của em thì thế nào?”
Tư Viện cảm thấy nếu không tránh thì cứ coi người đàn ông này như Ngưu Lang2.
Nhan sắc của anh còn đẹp trai hơn cả những minh tinh nổi tiếng trong nước. Hơn nữa lại còn hàng to xài tốt khiến cô cao trào không ngừng, cô chỉ dành coi như bản thân đang chơi vịt miễn phí, không ngủ cũng lãng phí.
Nhưng lúc này Tư Viện nghe anh hỏi một câu mang theo vài phần ghen tuông như vậy thì ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh suy nghĩ gì đó.
Tay cô sờ lên vai anh, ôm lấy cổ anh, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc phần da mẫn cảm ở cổ anh, cười nói, “Ôn tiên sinh, anh đang ghen sao?”
Ôn Đình Sơn khựng lại rồi nhấp điên cuồng trên người cô.
Tư Viện phối hợp lãng kêu: “A… a a…. Ôn tiên sinh thật mạnh, mau giết chết tôi đi.”
Ôn Đình Sơn nghe thế lại càng bực bội.
Anh bóp ngực cô và nhào nặn mấy cái, anh dứt khoát lật người cô lại và tiến vào cô từ phía sau.
Anh vỗ vài cái lên mông Tư Viện, trong phòng lập tức vang lên tiếng da thịt va chạm, Ôn Đình Sơn cắn tai cô ép hỏi: “Tôi và tên đó, rốt cuộc ai làm em sung sướng hơn?”
Tư Viện thở hổn hển, chịu đựng từng cơn khoái cảm, hỏi lại anh: “Ôn tiên sinh, tôi chỉ là đồ ăn của anh mà thôi. Tôi và bạn trai cũ có hài hòa hay không, tôi có quyến rũ Simon hay không thì có quan hệ gì tới anh chứ. Có phải anh đã yêu tôi rồi hay không?”