Mễ Lạc vui vẻ nhìn một đám đàn ông giương nanh múa vuốt với Tư Viện, lần này ả ta cảm thấy nhất định Tư Viện sẽ thân bại danh liệt, đau khổ cả đời.
Nhưng người hét lên đầu tiên không phải là Tư Viện mà lại là Hàn Túc.
Mễ Lạc không khỏi mở to mắt nhìn vào màn hình, bàn tay Hàn Túc đột nhiên tím tái. Hắn ta ôm cổ tay gào thét trong đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tư Viện nhớ Ôn Đình Sơn đã từng nói, anh đã hạ độc trên người cô, nếu như có kẻ nào khác ngoài anh chạm vào cô đều sẽ phải chết.
Cô chưa bao giờ cảm thấy biết ơn Ôn Đình Sơn như lúc này, nhân lúc bọn chúng đang hoảng loạn Tư Viện cũng đã tháo được dây thừng. Tất cả đám đàn ông có mặt hiện trường đều trố mắt kinh ngạc nhìn cô.
Cô cười lạnh nói: “Không muốn chết thì cút đi.”
Miệng lưỡi ngoan độc, khí thế mạnh mẽ, quả thật cô đã khiến đám người đó run sợ.
Nhưng không biết ai lại hô lên, “Sợ quái gì, ả ta chỉ có một mình, chả nhẽ chúng ta lại sợ một ả đàn bà?”
Có người xông lên muốn tóm lấy Tư Viện nhưng kỹ năng chiến đấu của Tư Viện khổ luyện trong suốt ba năm cũng không phải tốn công vô ích. Cô nhẹ nhàng tóm được tay của đối phương ngay sau đó đá vào đầu gối hắn, vặn ngược tay hắn ra đằng sau rồi đẩy hắn xuống đất.
Cô đánh gục vài người liên tiếp, có một số kẻ còn bị cô vặn gãy cánh tay, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng.
Lần này, không còn ai cảm thấy may mắn nữa, quả thật người phụ nữ này không dễ đối phó.
Mễ Lạc cũng không nghĩ tới tình huống lại phát triển tới mức này.
Ba năm không gặp, ả ta nghĩ rằng Tư Viện vẫn là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt như xưa, cho nên đám người ả ta tìm tới đều là những kẻ lưu manh ngoài phố chứ chẳng có chút bản lĩnh nào.
Bọn họ thấy Tư Viện ra tay độc ác, đại sát tứ phương thì không ai dám xông lên còn có người tông cửa chạy ra ngoài.
Có người mở đầu, khí thế của bọn họ cũng yếu đi. Ngược lại khí thế của Tư Viện lại dọa sợ đám đàn ông xoay người chạy trốn, chỉ còn lại Hàn Túc bị trúng độc nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Tư Viện nhìn tên phế vật Hàn Túc, cảm thấy ngày xưa mình thật sự là ngu ngốc, sao cô có thể yêu một tên khốn suốt tận 10 năm, thậm chí còn bị hắn ta lừa tiền lừa sắc.
Cô ghét tên khốn Hàn Túc trước mắt, cũng ghét luôn cả bản thân mình. Nghĩ thế, cơn tức giận trong lòng Tư Viện lại bùng lên, cô dùng sức đạp gãy chân hắn.
Hàn Túc hét lên đau đớn, Tư Viện dẫm lên đầu hắn ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera nói, “Mễ Lạc, ra đây gặp tôi.”
Mễ Lạc bị cô khiêu khích tức không nói nên lời, ả ta bước ra từ phòng bên cạnh.
Vừa bước vào cửa, ả ta đã trừng mắt nhìn Tư Viện, “Tôi đã khinh thường cô. Ba năm không gặp cô cũng học được chút bản lĩnh đấy.”
Tư Viện nhìn Mễ Lạc, cẩn thận đánh giá ả ta: “Cô không phải là con người.”
Tư Viện nói ra những lời chẳng khác nào mắng chửi người với vẻ bình tĩnh. Trong lòng Mễ Lạc lại thấp thỏm, “Cô có ý gì?”
“Tôi có thể có ý gì.” Tư Viện lại châm chọc: “Tôi chỉ thấy tò mò, cô là chó săn của Ôn Đình Sơn bao nhiêu năm chắc cô cũng biết thủ đoạn của anh ấy lợi hại thế nào rồi. Thế mà cô vẫn còn khiêu khích anh ấy hết lần này đến lần khác, cô dựa vào cái gì chứ?”
Mễ Lạc hét ầm lên: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, không phải là chó săn.”
Tư Viện không để ý tới ả ta, tiếp tục châm chọc: “Ba năm trước, cô dám ra tay với tôi, ba năm sau cô lại càng trắng trợn không thèm giấu giếm. Lạc Lạc, tôi vẫn luôn coi cô như một người bạn thân của mình, vì sao cô năm lần bảy lượt muốn dồn tôi vào chỗ chết?”
Mễ Lạc cười lớn, ả ta cảm thấy cô đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc. “Bạn bè? Chị em tốt? Chị em kiểu gì lại cướp đoạt bạn trai của bạn chứ. Cô, chính cô đã quyến rũ anh ấy hết lần này đến lần khác, rồi khiến anh ấy yêu chiều thiên vị cô, thậm chí vì cô còn đuổi tôi ra khỏi trang viên. Tôi đi theo anh ấy 10 năm, tôi đã làm trâu làm ngựa, cam tâm tình nguyện trả giá tất cả mọi thứ vì anh ấy. Còn cô thì sao? Cô đã làm gì cho anh ấy? Cô dựa vào đâu mà lại có thể dễ dàng cướp hết mọi thứ của tôi? Không có một người phụ nữ nào trên thế giới này có thể chấp nhận được chuyện này, tôi muốn giết cô không phải là điều đương nhiên sao?”
Tư Viện thấy ả ta không có một chút áy náy nào thì khinh miệt nói: “Cô thật sự nghĩ rằng tôi là con ngốc hoàn toàn không biết gì sao? Ba năm trước, cô nhất quyết lôi tôi về trang viên chính là muốn tôi làm đồ ăn cho anh ấy. Cô biết rõ Ôn Đình Sơn có mục đích khác với tôi nhưng để lấy lòng anh ấy cô đã ngăn cản tôi rời đi hết lần này đến lần khác. Tất cả chuyện này đều do cô tạo nên bây giờ cô lại đổ lỗi cho tôi.”
“Đúng thế, tất cả là lỗi của cô. Cô là cái thá gì? Người thì vừa xấu lại vừa quê mùa, nếu không phải tôi thấy thương hại cô thì sao tôi lại làm bạn với người như cô? Ấy vậy mà cô lại dám tranh giành đàn ông với tôi, cô không biết tôi yêu anh ấy thế nào sao?”
“Cô có yêu anh ấy hay không thì liên quan gì tới tôi?” Tư Viện chặn lời ả ta, cô tiếp tục châm chọc: “Tôi thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi đã có chút rung động nhưng khi đó tôi luôn tự nhủ phải giữ mình, vì tôi không muốn làm những chuyện có lỗi với cô cho nên tôi đã quyết định rời khỏi trang viên. Cô thì sao? Cô lại giả ngây giả dại lừa gạt tôi ở lại cho bằng được. Cô không quản được anh ấy nên quay ra hận tôi, dùng đủ mọi thủ đoạn quyết dồn tôi vào chỗ chết. Cô dựa cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy áy náy với cô! Mễ Lạc, chuyện đã tới nước này chúng ta chấm dứt quan hệ từ hôm nay đi.”
Chuyện này cô đã muốn làm từ rất lâu rồi.
Ba năm trước, cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Mễ Lạc nữa, lúc đó cô cũng quyết định sẽ biến mất hoàn toàn và không muốn tranh hơn thua với Mễ Lạc.
Nhưng ba năm trôi qua, ả ta càng thêm điên loạn.
Thậm chí cô còn không biết ả ta đã dùng thủ đoạn gì để biến thành ma cà rồng.
Tư Viện tin người chuyển hóa ả ta không phải là Ôn Đình Sơn.
Như thế có nghĩa là có kẻ muốn đối đầu với Ôn Đình Sơn.
Tư Viện che giấu những lo lắng cho Ôn Đình Sơn vào trong lòng, cô chỉ muốn giải quyết hoàn toàn với Mễ Lạc.
Chuyện hôm nay đã cho cô biết thương xót với loại người như Mễ Lạc chính là tàn nhẫn với chính mình.
Những gì cô mắc nợ ả ta cô đã trả hết bằng sự việc của Simon ba năm trước rồi.
Đến bây giờ chỉ còn lại người sống ta chết.
Mễ Lạc bị vạch trần cũng không muốn ngụy trang nữa, ả ta há miệng lộ ra hàm răng sắc bén.
Tư Viện lắc mình tránh đòn tấn công của ả ta.
Mễ Lạc vồ hụt thì thẹn quá thành giận, ả ta đột nhiên há to miệng phóng ra một cái lưỡi dài, đầu lưỡi tách thành hình hoa sáu cánh, mỗi cánh đều có răng sắc nhọn.
Tư Viện biết mình không phải đối thủ của ả ta, lập tức chạy về phía cửa, đầu lưỡi của Mễ Lạc đánh trúng vào mặt đất tạo thành một lỗ thủng.
Hàn Túc thấy vậy thì bị dọa sợ tới mức tè ra quần, hắn ta không ngừng dùng tay bò ra ngoài để tránh khỏi cuộc tranh đấu này.
Mễ Lạc nhìn hắn nhếch miệng cười, ả ta dùng đầu lưỡi cuốn lấy chân Hàn Túc rồi ném hắn ta về phía Tư Viện.
Tư Viện nhanh nhẹn ngồi xuống tránh được, Hàn Túc bị đập vào tường miệng phun ra ngụm máu rồi trượt từ trên tường xuống đất. Hắn ta đau đớn quằn quại rúc mình vào trong góc mở to hai mắt nhìn hai người.
Rốt cuộc Tư Viện cũng tìm được cơ hội, cô chộp lấy cái roi bên cạnh quất vào đầu lưỡi của Mễ Lạc.
Mễ Lạc bị đánh đau, lập tức thu lưỡi lại.
Cái roi vốn là của Hàn Túc muốn dùng để đánh Tư Viện không ngờ lại đánh trúng Mễ Lạc.
Mễ Lạc tức muốn hộc máu lại càng điên cuồng tấn công Tư Viện.
Tư Viện tránh được hai ba lần nhưng cô lại bị dồn đến góc tường. Cái tủ bên cạnh đổ xuống đè trúng chân cô, tuy đây chỉ là việc ngoài ý muốn nhưng Mễ Lạc lại rất đắc ý.
Ả ta há miệng muốn cắn đứt đầu Tư Viện.
Tư Viện muốn đẩy cái tủ ra nhưng nó quá nặng cô không thể đẩy nổi, cô thấy Mễ Lạc bổ nhào về phía mình không khỏi hoảng sợ.
Vào giây phút quan trọng, một lực vô hình siết chặt cổ Mễ Lạc, kéo mạnh ả ta về phía sau.
Sau đó, Tư Viện nhìn thấy Mễ Lạc bị lực vô hình kia ép chặt ở trên tường không thể động đậy, Ôn Đình Sơn đá cửa xông vào.